“Phó thủ lĩnh, người đã được đưa tới.” Tiếng Đới Thạch ở bên ngoài truyền đến.
“Lôi vào!”
Thiệu Duy Thành ngồi vắt chân trên ghế, đầu tiên là nhíu mày nhìn Đới Thạch sau đó mới chậm rãi quan sát người phụ nữ quỳ dưới sàn. Ừ, cũng có chút nhan sắc hèn chi lá gan lại lớn như vậy, dám ở địa bàn của anh hạ dược anh?
“Cô tên gì?” Anh ta không hờn không giận hỏi.
Thân thể người đó run rẩy, trên người chằng chịt những vết thương xanh tím, giờ phút này đứng trước mặt Thiệu Duy Thành, cô ta cảm giác như mình đang đứng trước mặt một con quỷ dữ, muốn lùi về sau một chút lại bị thuộc hạ của anh ngăn lại. Ai nói đàn ông sẽ không đánh phụ nữ? Nếu để người của Phong Thành bang nghe được nhất định sẽ cười không nhặt được mồm. Hắn ta dùng băng đạn đánh mạnh vào lưng cô ta nhắc nhở: “Điếc à? Không nghe phó thủ lĩnh đang hỏi cô sao? Còn không mau trả lời?”
Khác biệt về giới tính và sức mạnh khiến cô ta đau đến hít một ngụm khí lớn, cơ hồ suýt chút nữa ngất đi, không dám trì hoãn nữa vội lắp bắp: “Tên... Mộc... Mộc Đường Mật... “
“Bộp bộp. Tên hay.” Thiệu Duy Thành đột nhiên gật gù đầu, còn tán thưởng vỗ tay hai cái nhưng là đôi đồng tử ẩn dưới hàng mi dài lại lóe lên cái nhìn tàn nhẫn.
Khuôn mặt cô ta biến sắc, thật không dám tưởng tượng bản thân mình đã đáp tội với loại người nào thế này?
“Nếu cô đã muốn quyến rũ đàn ông như vậy, tôi đây liền nghĩ cách thỏa mãn cô. Sắp xếp năm mươi anh em để cô ta hầu hạ. Đới Thạch... “ Theo thói quen ra lệnh cho Đới Thạch lúc này anh ta đột nhiên ngừng lại khiến đám thuộc hạ không hiểu sao mà lần. Chẳng lẽ giữa phó thủ lĩnh và Đới Thạch xảy ra chuyện gì không thể để ai biết? Ai cũng nghĩ như vậy. Nhưng Thiệu Duy Thành lại không phải bọn họ làm sao có thể biết được họ đang nghĩ gì đây? Anh ta thở dài, đứng dậy phất tay một cái: “Mà thôi, chuyện này giao cho Lãm đi làm.”
“Đừng mà... đừng... đừng... “ Tiếng cô ta tuyệt vọng kêu gào, càng lúc càng nhỏ, đến khi biến mất hoàn toàn cũng là lúc đã bị lôi đi rất xa.
Trong phòng nhất thời trở lên ngột ngạt, chỉ còn lại anh và Đới Thạch.
Thiệu Duy Thành nhắm mắt thở dài, đột nhiên lên tiếng: “Chuyện tối qua, cậu cũng biết đấy... thật xin lỗi.”
Không khí đột nhiên chìm vào khoảng không tĩnh lặng, tưởng như đã hàng ngàn hàng vạn thế kỉ trôi qua hắn mới nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ xem mọi chuyện như chưa có gì xảy ra.”
Không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Đới Thạch, anh ta có chút không dám đối diện với hắn.
“Cảm ơn.”
“Trách nhiệm của tôi.”
***
Thiệu Duy Thành vẫn ngày ngày đưa cơm đến, nhưng lại luôn trốn tránh ánh mắt của Dạ Tuyết Ninh. Cô linh cảm anh ta gần đây có điều gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì lại không thể nói ra được.
Từ khi cô bị thương thường dưỡng một thói quen, đó là nằm duỗi thẳng nhìn trần nhà. Lúc này, cô đang nằm trên giường, hai mắt mở lớn cơ hồ không chớp lấy một lần.
Nhớ tới Vũ Vĩ Phong tự nhiên cô lại nghĩ đến Mạc Vĩnh Lam, hình như đã mấy ngày rồi chị ta không tìm cô gây phiền phức? Mà khoan, chị ta không xuất hiện không phải là chuyện tốt sao?
Dạ Tuyết Ninh bật người ngồi dậy, vỗ đầu mình hai cái, cô dạo này có hay không bị cô ta hành hạ thành quen rồi?
“Haizz.” Thở dài một tiếng, cô vén chăn bước xuống giường, vừa nghĩ muốn đi tắm lại nghe bụng réo ùng ục. Nhớ lại trưa nay cũng không ăn được nhiều, trước nên tìm thứ gì đó lót dạ đã.
Thỏa theo cơn đói, cô chuyển hướng ra khỏi phòng, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng, lâu ngày không gặp Vũ Vĩ Phong, vừa gặp sẽ được thấy một cảnh này.
Cô chết chân đứng giữa cầu thang, hai mắt mở lớn vờn quanh tầng hơi nước. Trái tim cô thắt lại, đau như bị ngàn vạn mút giáo xuyên thủng. Môi khẽ mấp máy, lại chỉ ứa nghẹn trong cổ họng, không sao nói thành lời.
Đau đớn nhìn Mạc Vĩnh Lam và anh đang hôn nhau, hai tay cô co lại, móng tay dài đâm sau vào lòng bàn tay đau nhức, dường như đau đớn như vậy chưa đủ để cô thanh tỉnh, bàn tay càng ra sức nắm chặt hơn.
Thân thể Dạ Tuyết Ninh run rẩy, nước mắt theo hai gò má từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn. Sợ mình không nhịn được sẽ phát ra tiếng, cô cắn chặt môi dưới cơ hồ muốn bật máu, rõ ràng bảo bản thân không khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.
Xoay người chạy nhanh về phòng, đem lưng dán vào cửa, cơ thể cô như bị rút sạch toàn bộ sức lực chỉ có thể tuyệt vọng trượt dần xuống. Thu hai chân lại, đem đầu vùi sâu vào lòng gối, nước mắt chảy ra thẫm đẫm một mảng quần, nhưng cô không cảm nhận được. Khoảnh khắc này ngoài nỗi đau trong tim, cô cái gì cũng không cảm nhận được.
Dạ Tuyết Ninh nấc lên một tiếng, nửa lê nửa bò trèo lên giường, đem cả cơ thể mỏng manh vùi vào lớp chăn dày.
Gió ngoài trời thổi mạnh, rít gào những tiếng thê lương. Có những chiếc lá xanh rơi xuống lại bị cơn gió cuốn bay lên không trung.
Cơ thể trong chăn khẽ run rẩy, bật thốt những tiếng nức nở. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Mạc Vĩnh Lam lại đột nhiên để yên cho cô như vậy? Tại sao tần suất Vĩ Phong xuất hiện trước mặt cô lại ít đi? Cuối cùng thì cô đã hiểu, rốt cuộc cũng hiểu rồi.
Vũ Vĩ Phong không hề biết một màn này đã bị Dạ Tuyết Ninh nhìn thấy.
Anh bình tĩnh đưa tay đẩy Mạc Vĩnh Lam ra, trên khuôn mặt tuấn dật không nhìn ra chút vui buồn nào.
“Giờ sau đừng làm vậy nữa. Anh lên xem Tuyết Ninh một lát.” Nói rồi anh xoay người nhưng không hề đi tới phòng cô mà về thẳng phòng mình. Hiển nhiên vừa rồi chỉ là cái cớ. Mấy ngày nay anh luôn cố gắng tránh mặt Dạ Tuyết Ninh, nếu không phải tình huống ép buộc tuyệt nhiên sẽ không để chạm mặt. Lời Thiệu Duy Thành hôm đó nói phải, anh cũng suy nghĩ kĩ, quả nhiên anh chưa đủ lạnh nhạt khiến cô sinh ra vọng tưởng, giờ là lúc nên cắt đứt hy vọng đó thôi.
Anh tuyệt tình bỏ đi khiến Mạc Vĩnh Lam có cảm giác ứa nghẹn. Hai mắt cô ta hung ác trừng lớn: “Dạ Tuyết Ninh, cô cứ nhất thiết muốn đối nghịch với tôi ư?”