"Hội nghị diễn ra ở phòng họp số ba, cô nhanh chân lên một chút."
Hà Anh đi bên cạnh Tử Đằng lên tiếng nhắc nhở.
"Vâng."
Hoàng Nam cũng từ phía sau đi đến, vì nghĩ lần hội nghị này là lúc cô chứng tỏ bản thân mình nên có thể sẽ hồi hộp một chút. Anh tốt bụng động viên vài câu.
"Cô nhất định sẽ làm được, tâm trạng cứ thoải mái đi nhé."
"À ừm vâng, cảm ơn anh."
Bộ mình trông có vẻ lo lắng lắm à? Mình thấy bình thường mà, Tử Đằng ngẫm nghĩ, khó hiểu nhìn Hoàng Nam.
Bước vào phòng họp, mọi người đã tập trung đông đủ rồi. Tử Đằng phát tài liệu cho mọi người xong xuôi rồi bắt đầu trình bày.
"Xin mời các vị xem sơ qua tài liệu trên tay, đó chính là tài liệu thành tích tiêu thụ trong khoảng thời gian vừa rồi, xử lý số liệu tín dụng cá nhân. Có thể thấy được rằng thành tích của Lâm thị trong thời gian qua rất tốt."
Tử Đằng vừa nói vừa trình chiếu những số liệu của Lâm thị.
"Nhưng nếu muốn giữ vững thành tích trong khoảng thời gian ổn định như thế này thì chúng ta phải có những thay đổi mới.” - Cô nhìn khắp một lượt những người tham dự mới nói tiếp - “Chẳng hạn như mở rộng nghiệp vụ tài chính theo hướng toàn cầu hóa và mở rộng các kênh phân phối tiêu thụ."
Trong lúc cô đang phát biểu thì Khang Dụ ở bên dưới quan sát biểu hiện của Tử Đằng. Dường như cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang chằm chằm nhìn mình, cô đưa mắt nhìn xem thì thấy anh. Tử Đằng ngẩn người một lúc, nhưng cũng nhanh chóng tập trung vào công việc và phổ biến những vấn đề tiếp theo.
Cuộc hội nghị kéo dài hơn hai tiếng sau mới kết thúc. Hôm nay Tử Đằng đã biểu hiện rất tốt. Đúng là không uổng công những ngày mà cô tăng ca mà.
"Tử Đằng, bài thuyết trình vừa rồi cô làm tốt lắm đấy."
Hoàng Nam cười nói.
"Vâng, cảm ơn anh."
Mới một tuần thôi mà cô ấy đã có thể thích ứng được với công việc rồi, đúng thật là Tử Đằng có năng lực rất tốt, Khang Dụ thầm đánh giá cô.
“Lâm thiếu gia, cậu cảm thấy năng lực của cô trợ lý cá nhân này như thế nào? Xin cái nhận xét."
Anh nhìn Khang Dụ nói lớn, Tử Đằng cũng đưa mắt nhìn anh, mong chờ một câu trả lời tốt từ Khang Dụ.
"Những người bên cạnh tôi thì phải như thế chứ, đó chỉ là chuyện bình thường, có gì đáng nói chứ. Sau này sẽ còn nhiều việc hơn, tốt nhất đừng chủ quan."
Anh lạnh nhạt nói rồi xoay người bước đi.
“Vậy là tốt rồi, cô đã lấy được niềm tin từ chủ tịch Lâm rồi đấy.”
Hoàng Nam vỗ vào vai Tử Đằng.
Lời nói như vậy mà là khen đó hả? Sao anh ta có thể dùng những lời lẽ đó để công nhận người khác chứ, đúng là một người cứng nhắc. Nhưng mà được Khang Dụ công nhận đã là một chuyện tốt rồi, đúng là không uổng công những ngày qua. Sau này nhất mình phải làm tốt hơn. Cô khẽ cười thầm nghĩ.
“Nhanh cái chân lên.”
Khang Dụ đang đi thì quay lại nhìn Tử Đằng thấy vẫn còn đứng ngẩn người ở đó, anh liền lên tiếng nhắc nhở. Cô cũng nhanh chóng chạy đến đi phía sau Khang Dụ.
“Lâm thiếu gia, sáng nay đại diện của công ty Khai Nguyên ở Anh đã gọi điện nói rằng tổng giám đốc của họ rất có hứng thú với thư mời hợp tác của chúng ta. Vào tháng sau, ông ấy sẽ cử người đến đây để bàn chuyện hợp tác với công ty chúng ta.”
Thư ký Từ đi phía sau, phổ biến việc hợp tác sắp tới cho Khang Dụ nghe.
“Vậy tốt, gọi điện lại cho họ, bảo Lâm thị rất mong chờ lần hợp tác này diễn ra suôn sẻ.”
Anh đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi quay lại nhìn cô.
“Tử Đằng, tôi tin tưởng giao dự án lần này cho cô phụ trách.”
“Giao cho tôi?!“
Cô bất ngờ nhìn Khang Dụ, Tử Đằng thật sự không nghĩ đến việc anh sẽ giao cho cô dự án đầu tiên chỉ sau một tuần đi làm đâu. Nhưng được như thế này là thành công ngoài mong đợi rồi.
“Sao? Không muốn? Nếu không muốn thì tôi đưa người khác làm.”
“K… không ạ, tôi sẽ làm. Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt dự án lần này.”
Khi nghe Khang Dụ có ý định giao cho người khác thì cô vội nhận lời, có thêm cơ hội để chứng tỏ bản thân thì ngại gì mà không nhận chứ.
Hoàng Nam nghe anh giao việc cho Tử Đằng như thế thì cũng không khỏi vui mừng thay cho cô.
“Có vẻ như chủ tịch Lâm tin tưởng cô lắm đấy. Cô may mắn lắm đó nha, Tử Đằng.”
“Đ… được vậy thì… tốt quá.”
Cô cười gượng nói.
Khi nghe Tử Đằng là người phụ trách dự án lần này thì trong lòng Hà Anh liền nổi lên một cảm giác ghen ghét cô, ánh mắt căm phẫn nhìn Tử Đằng đang đi về phía trước.
Rõ ràng mình là người ở bên cạnh Lâm thiếu gia trước, vậy mà cô ta lại dám chiếm lấy sự chú ý của ngài ấy, còn mình thì sao chứ, Hà Anh cau mày khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tử Đằng đang vui vẻ đi bên cạnh Khang Dụ.