Bóng hình ba Tử Đằng từ trong làn sương mờ ảo bước ra, vẫn là khuôn mặt hiền hậu có vài nếp nhăn vì ngày đêm làm việc cật lực và vì tuổi đã ngày càng cao. Giọng nói trầm ấm của ông như vang vọng cả không gian.
Khi được nghe giọng nói ấy và được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, Tử Đằng dường như không kìm được cảm xúc, nước mắt trực trào ra, mặc dù Tử Đằng biết đây chỉ là ảo mộng.
“Tử Đằng à, con gái của ba, gia đình chúng ta đã tan rã rồi ư? Mẹ con đã tìm thấy một mái ấm mới rồi đúng không?”
Trong làn sương khói mờ ảo, cô có thể nhìn thấy nét đượm buồn trên khuôn mặt ông.
“Không, không phải đâu ba! Con và mẹ vẫn… như trước đây, gia đình chúng ta vẫn yêu thương nhau như trước đây. Chỉ là… chỉ là không còn chung sống với nhau nữa thôi.”
Giọng Tử Đằng từ từ nhỏ dần, đó cũng chính là lúc ba cô như hòa mình vào làn sương mờ ảo và biến mất.
Kết thúc giấc mơ, Tử Đằng giật mình tỉnh giấc, trên trán còn lấm tấm một vài giọt mồ hôi. Cô ấy tay lau mồ hôi, chầm chậm ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem giờ, đã hơn nửa đêm rồi.
Sao tự nhiên lại mơ thấy ba nhỉ? Không lẽ… Tử Đằng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lại tiếp tục nhìn vào điện thoại nhìn vào ngày, tháng, năm được hiện lên đó. Hôm nay là ngày hai mươi, chính là ngày giỗ của ba cô.
“Xem ra hôm nay mình phải đi thăm mộ của ba rồi.”
Tử Đằng lẩm bẩm trong miệng, rồi thẫn thờ ngồi nhớ lại giấc mơ khi nãy. Ngẫm nghĩ một hồi, cô lại tiếp tục giấc ngủ bị gián đoạn của mình.
Sang ngày hôm sau, Tử Đằng nhìn sang chỗ nằm bên cạnh mình, nó vẫn là trống trãi, lạnh ngắt.
Anh ấy chưa về… càng tốt chứ sao, lại có thêm một ngày muốn làm gì thì làm, Tử Đằng mừng thầm.
Bước chân xuống nền gạch bông lạnh giá, cô khẽ rùng mình, nhanh chân đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi đến công ty làm. Vừa bước chân vào công ty, Tử Đằng đã nghe mọi người nhắc đến Khang Dụ rồi.
“Lâm tổng mới vắng mặt có ngày hôm qua thôi mà tôi đã cảm thấy nhớ ngài ấy rồi.”
Một trong số hai cô gái ấy tỏ vẻ mặt buồn tủi.
“Không phải mỗi một mình cô đâu, không chừng là cả chị em phụ nữ trong công ty này đều nhớ ngài ấy đấy.”
Đó là do các cô nghĩ như thế thôi, chứ tôi thuộc trường hợp ngoại lệ, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ khi đi lướt qua người bọn họ.
Đến phòng làm việc của mình, chỉ vừa ngồi vào bàn làm việc được mười lăm phút, Tử Đằng đã nhận được một tin mừng. Đó là dự án mà cô và mọi người đã bỏ rất nhiều tâm huyết.
Hay quá! Xem ra lần tuyên truyền này rất tốt, bên nhật báo cũng gửi lời mời phỏng vấn, mình phải báo ngay cho phó tổng biết mới được, cô vui mừng khi kiểm tra email của mình.
Nghĩ là làm ngay, Tử Đằng đứng phắc dậy đi nhanh đến phòng làm của Khôi Vĩ.
“Cốc cốc cốc.”
Cô gõ nhanh vào cửa, nôn nóng chờ hai chữ “vào đi” từ anh. Đợi một lúc sau thì Tử Đằng cuối cùng cũng được vào.
“Phó tổng, tôi có tin vui muốn báo.” - Cô vừa bước vào thì thấy Huyết Tâm và Hoàng Nam cũng có ở đó - “Oh, xin lỗi, tôi không biết hai người có ở đây.”
“Không sao, cứ việc nói đi. Cô bảo có tin vui mà.”
Khôi Vĩ chống cằm nhìn cô nói.
Tử Đằng đưa mắt sang nhìn Hoàng Nam và Huyết Tâm, thấy bọn họ không có ý ngăn cản mình nên cô tiếp tục chuyện của mình.
“Vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề.” - Tử Đằng im lặng một lúc rồi nói - “Lần tuyên truyền này rất thuận lợi ạ. Bên nhật báo cũng gửi lời mời phỏng vấn đặc biệt đến phó tổng, anh có muốn lên trang bìa không?”
Nghe Tử Đằng nói thế Hoàng Nam và Huyết Tâm cũng vui mừng góp thêm ý kiến.
“Theo như tôi đoán thì chắc hẳn cổ phiếu của chúng ta sẽ tăng trong thời gian ngắn, công ty sẽ thêm lợi nhuận. Chúng ta phải nắm chắc lấy cơ hội này!”
Hoàng Nam hào hứng nói.
“Phải đấy phó tổng. Theo tôi thì tôi nghĩ anh nên nhân cơ hội nhận được lời mời phỏng vấn này mà tăng thêm lợi nhuận cho công ty.”
Huyết Tâm tiếp lời.
Trái với sự nhiệt tình của mọi người, Khôi Vĩ lại tỏ ra hờ hững, chán chê ra mặt.
“Thôi thôi làm ơn đi, đừng nói đến chuyện công việc nữa được không, tôi ngán lắm rồi. Thay vì nói đến công việc, chúng ta nên bàn về việc ăn mừng để tự thưởng cho bản thân chứ. Hôm nay thì sao? Sau khi tan làm?”
Nghe Khôi Vĩ nói thế, Tử Đằng liền từ chối. Không phải là vì cô không muốn đi ăn, mà là vì hôm nay là một ngày quan trọng đối với cô.
Nếu là hôm nay thì không được, mình còn phải đi thăm mộ ba nữa, Tử Đằng lo lắng thầm nghĩ.
“Phó tổng, tôi xin phép không đi nhé, chiều nay tan làm tôi có việc bận mất rồi.”
Tử Đằng áy náy nói.
“Chậc, lúc nào cũng thế. Không muốn đi cứ nói thẳng một tiếng, đừng làm mất hứng người khác.”
Khôi Vĩ tặc lưỡi khó chịu, ném cho cô một ánh nhìn như nhìn một cái gai trong mắt. Nhưng Hoàng Nam và Huyết Tâm muốn tất cả mọi người đều chung vui nên đề nghị chuyển sang ăn mừng vào ngày khác.
“Vậy ngày mai thì thế nào? Em không bận gì chứ?”
Hoàng Nam nhẹ giọng nói.
“Vâng, ngày mai thì được ạ.”
“Vậy quyết định vậy nhé?”
Huyết Tâm cười nhìn Tử Đằng.
Chiều đến, sau khi tan làm, Tử Đằng đến tiệm hoa mua một bó hoa cúc trắng rồi đến mộ của ba mình, dòng chữ “Đặng Nhật Hào” được khắc lên bia mộ một cách tỉ mỉ bên dưới bức ảnh. Cô đặt bó hoa xuống mộ của Nhật Hào, ánh mắt buồn bã nhìn vào bức ảnh trên mộ.
Con nhớ ba lắm, con muốn gia đình chúng ta như, Tử Đằng tủi thân, rơm rớm nước mắt khi nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc trước đây của gia đình.