• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc tham dự buổi đầu tư, tâm trí Tử Đằng hoàn toàn không tập trung vào công việc của mình, mà cứ mơ mơ màng màng ở đâu không. Cô phải nhanh chóng đưa ra câu trả lời cuối cùng, vì cô cần phải lấy lại tinh thần làm việc vốn có để tập trung vào công của mình. Chỉ vì một câu nói của Khang Dụ thôi mà đã khiến Tử Đằng ngày đêm bận tâm suy nghĩ thì điều này chẳng hay chút nào.

Thôi được rồi, mình biết phải nên làm gì rồi… Nếu như điều đó có thể giúp mẹ, có thể làm mẹ hạnh phúc thì mình sẵn sàng đánh đổi tất cả. Vấn đề bây giờ là thời gian, từ giờ cho đến ngày Khang Dụ trở về còn đến hơn hai ngày nữa, chỉ sợ đến lúc đó mình lại bị chùn bước… Tử Đằng lo lắng, cắn môi nghĩ thầm.

“Này, cô làm gì mà ngồi thẫn thờ từ nãy đến giờ vậy? Tôi kêu cô từ nãy đến gì đấy.”

Giọng nói của Khôi Vĩ đã thành công kéo Tử Đằng về với thực tại. Cô giật mình quay sang nhìn anh thì thấy Khôi Vĩ đang khẽ cau mày nhìn cô.

“Xin lỗi, tôi đang bận suy nghĩ chút chuyện.”

Anh trầm mặc nhìn Tử Đằng một lúc rồi nghiêm mặt nói:

“...Tôi không cần biết chuyện đó có quan trọng hay không, nhưng tốt nhất là đừng để ảnh hưởng tới công việc. Dạo gần đây tôi thấy cô lơ là lắm đấy.” - Khôi Vĩ vừa đứng lên vừa nói - “Buổi đầu tư kết thúc rồi, chúng ta về thôi.”

“Vâng…”



Tử Đằng gật đầu, lặng lẽ theo sau anh.

Chỉ sau hơn hai ngày nữa thôi… chuyện này sẽ chấm dứt, cô ngẫm nghĩ.

[...]

Một đêm trước khi Khang Dụ trở về nước, Tử Đằng ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, cặp mắt kính dày cộm vốn lúc nào cũng ở trên khuôn mặt cô, giờ đã được đặt sang một bên, vẻ đẹp bị cặp mắt kính phong ấn cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Tử Đằng thẫn thờ nhìn bản thân mình trong gương, một cô gái mang một sắc đẹp kiều diễm, đằm thắm đến lay động lòng người.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chỉ cần mình hạ quyết tâm, chỉ cần mẹ hạnh phúc… là mình sẽ làm được, cô đăm chiêu nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương và thầm nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, khi Mặt Trời vừa ló dạng thì cũng là lúc Tử Đằng bước ra từ trong nhà tắm. Tối hôm qua, cô hầu như chẳng ngủ được bao nhiêu, chỉ đành dậy sớm để chuẩn bị tinh thần và sửa soạn.

Tử Đằng lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy đuôi cá màu đỏ đô dài đến đầu gối và chiếc áo trễ vai màu trắng đặt lên giường, rồi ngồi vào bàn trang điểm.

Sau một lúc sửa soạn, cô cuối cùng cũng xong, chân xỏ đôi giày cao gót chạy nhanh ra ngoài để kịp giờ đón xe.

Đến nơi, Tử Đằng liền đặt túi xách lên bàn làm việc của mình rồi chạy vù đến phòng làm việc của Khang Dụ.

Bình tĩnh nào, vì một tương lai tràn ngập hạnh phúc của mẹ, cô cắn nhẹ môi thầm nghĩ.

Sau một lúc định thần, Tử Đằng gõ nhẹ cửa “cốc cốc”, cô đứng chờ một hồi thì nghe hai chữ “Vào đi” phát ra từ bên trong. Cô đẩy cửa bước vào, thấy Khang Dụ đang ngồi tựa lưng ra phía sau, nhìn cô cười nhẹ, dáng vẻ trông rất thảnh thơi. Giống như biết trước rằng cô sẽ đến đây vào giờ này vậy.

Tử Đằng chậm chậm bước đến bàn làm việc của Khang Dụ, hai tay chắp phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại pha thêm chút bẽn lẽn.



“Về chuyện lần trước anh nói… tôi đồng ý.”

Ánh mắt cô nhìn về phía anh rồi lại ngượng ngùng cụp mắt xuống, nhìn trái ngó phải.

Câu trả lời của Tử Đằng khiến anh bất giác mỉm cười, gật gật đầu hài lòng. Khang Dụ đứng lên, đi về phía cô và trầm giọng nói:

“Em không cần từ chức, công tư phân minh. Em cũng không cần lo chuyện nhà cửa, đồ đạc, mấy việc đó cứ để tôi lo liệu. Thích cái gì cứ nói tôi, tôi sẽ mua cho em. Còn nữa, em hẳn cũng biết việc tôi không thích trẻ con, cũng không thích những người phụ nữ cố tỏ vẻ thông minh. Những điều tôi vừa nói, em hiểu chứ?”

“Vâng…”

Định bảo Tử Đằng trở về phòng làm việc, nhưng Khang Dụ lại chợt nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi cô.

“Về ngày hôm đó, sao em lại đến trễ?”

Tử Đằng sững người, tròn mắt nhìn Khang Dụ lại vội vàng cúi xuống. Tử Đằng vốn dĩ biết Khang Dụ nói “hôm đó” là đang nói đến ngày nào, chính vì thế mà tầm mắt bắt đầu hiện lên một làn sương mỏng. Vết thương lòng được chắp vá từng lớp chỉ dày, nay lại vì một câu nói nhẹ nhàng của anh mà xé toạc ra. Cộng thêm việc gần đây cô có cảm giác Hà Thanh đã ngày càng xa cách cô, đã khiến cho vết thương càng đau thêm gấp bội, giống như hàng ngàn mũi dao xuyên thẳng vào tim Tử Đằng vậy.

Cứ tưởng anh ấy sẽ hỏi chuyện mình có quan hệ gì với An gia, hoặc là tại sao lại đồng ý. Mình thậm chí còn soạn sẵn hàng tá câu trả lời khi gặp những câu hỏi đó. Nhưng thật không ngờ, anh ấy lại hỏi đến chuyện mình chẳng muốn nhớ nhất, cái ngày phải chịu cảnh mất mẹ, phải cắn răng chịu đựng uất ức khi bị anh mắng mỏ, chì chiết trước mặt bao nhiêu người… Tử Đằng nắm chặt tay ngẫm nghĩ.

Cô cắn môi với hy vọng sẽ nuốt ngược nước mắt vào trong, nhưng dường như nỗi đau quá lớn. Tử Đằng không thể kìm được nước mắt, mãi cho đến khi nó trực trào ra, cô mới vội vàng lấy tay lau nước mắt, đôi lúc còn thút thít vài cái.

“T… tôi ngủ quên.”

Tử Đằng nghẹn ngào nói, tay vẫn không ngừng lau nước mắt.

Khang Dụ đứng như trời trồng, trợn mắt nhìn Tử Đằng khi thấy cô thút thít khóc. Lòng anh bỗng chốc le lói một cảm giác nhoi nhói trong tim khi thấy những giọt lệ ấy của Tử Đằng, anh định mở miệng nói điều gì đó để cô ngừng khóc. Nhưng cuối cùng, khi phát thành tiếng thì nó lại chuyển sang câu khác.

“Ra ngoài làm việc đi.”

Nói xong Khang Dụ quay lưng trở về bàn làm việc.

“Tôi muốn hỏi… Khi nào… sẽ kết thúc?”

Tử Đằng khịt khịt mũi, ngượng ngùng nhìn anh.

“Lúc An thị trả xong hết nợ, cũng là lúc em có thể trở về cuộc sống giản dị trước đây.”

Nghe xong câu trả lời, Tử Đằng cúi người chào anh rồi đi về phòng làm việc. Bắt đầu từ hôm nay, có vẻ như cuộc sống của cô sẽ không đơn giản như trước đây nữa, không chỉ đơn giản là nấu ăn và dọn dẹp nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK