An ninh ở đây do bảo vệ nghiêm ngặt như thế sao mà lại có trộm vào được nhỉ? Chưa kể khóa ở đây rất khó phá… Chẳng lẽ Khang Dụ về rồi? Không, chắc không phải đâu, sao có chuyện anh ấy về sớm như thế được, mới có hơn một ngày thôi mà, bình thường toàn đi trên bốn ngày không mà? Tử Đằng nơm nớp lo sợ.
Cô đẩy nhẹ cửa dè chừng bước vào căn nhà, bên trong không được bật đèn nên tối đen như mực, Tử Đằng mò mẫn công tắt đèn ở trên tường và bật đèn lên. Ngay lập tức căn nhà được chiếu sáng, đập vào mắt cô đầu tiên là dáng hình Khang Dụ đang ngồi bắt chéo chân, khoanh tay ngồi chễm chệ trên ghế sofa với một vẻ mặt vô cùng khó chịu, Tử Đằng giật bắn người khi thấy anh ngồi trên đấy, vì cô không nghĩ anh sẽ về vào ngày hôm nay.
Sao anh ấy lại về rồi?! Với cả sao mặt anh ấy khó chịu thế? Cô lo lắng thầm nghĩ.
“Đi đâu?”
Khang Dụ nghiêm mặt nhìn Tử Đằng đang thẫn thờ đứng ở phía cánh cửa.
Dựa vào đâu mà mình phải thông báo cho anh ta mình đã đi đâu chứ? Cứ cho là phải báo đi, nhưng chuyện gia đình của mình thì mình chẳng muốn nói cho Khang Dụ biết chút nào, Tử Đằng bĩu môi thầm nghĩ.
"Tôi… tôi…"
Cô lo lắng, cố gắng nghĩ ra một lý do nào đó để nghe hợp lý, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được gì cả. Tử Đằng vẫn cứ đứng đấy, đảo mắt tứ lung tung vì không dám đối diện với Khang Dụ.
Chờ mãi vẫn không nhận được câu trả lời, Khang Dụ bắt đầu mất kiên nhẫn, anh đứng phắt dậy, sải bước đi nhanh đến chỗ Tử Đằng. Khang Dụ càng đến gần, Tử Đằng cảm nhận được sự áp lực từ anh. Cô đứng như chân chân ở đó, không bỏ chạy, cũng không phản kháng, cô chỉ biết cúi đầu nhìn nền gạch bông sáng bóng đang phản chiếu hình ảnh của hai người một cách mờ ảo.
“Tôi hỏi lần nữa, em đi đâu?”- Khang Dụ nhìn cô đang lưỡng lự khó xử, anh lại gằn hỏi tiếp - “Em nghe cho kĩ đây. Kể từ ngày em theo tôi, mọi thứ về em khi tôi hỏi em phải trả lời, không có quyền từ chối, cũng không được im lặng. Giờ thì trả lời câu hỏi của tôi ngay, trước khi tôi mất kiên nhẫn.”
“Tôi… tôi đi thăm ba tôi, hôm nay là ngày giỗ của ông ấy.”
Tử Đằng nghẹn ngào nói, nước mắt rưng rưng. Khang Dụ sau khi nghe được lí do chính đáng đã phần nào nguôi giận, thấy cô gái nhỏ nhắn trước mắt mình đang cắn môi kìm lại những dòng nước mắt, anh cảm thấy mủi lòng. Khang Dụ kéo Tử Đằng vào lòng, vừa ôm vừa vuốt nhẹ mái tóc của cô như đang vỗ về như một đứa trẻ.
Anh ấy đang an ủi mình ư? Sao tự nhiên tốt dữ vậy? Tử Đằng sững người trong chốc lát, nhưng thay vì nín khóc, nước mắt cô lại trực trào ra, vì đã từ lâu lắm rồi Tử Đằng chưa nhận được cái ôm an ủi, ấm ấp như thế này. Cô đứng khóc nức nở như một đứa trẻ trong vòng tay của Khang Dụ mà không để ý rằng áo anh đang dần dần ướt, anh càng không nói gì, chỉ đứng đó nhẹ nhàng vỗ về cô.
Một lúc sau, khi Tử Đằng đã ẩn định lại tâm lý cô mới chợt nhận ra áo của Khang Dụ đã bị ướt.
Thôi chết, đã dặn lòng là không được khóc trước mặt anh ấy rồi, vậy mà lại đứng khóc nức nở trên vai anh ấy nữa chứ, ước luôn cả áo rồi, Tử Đằng ngượng ngùng nghĩ thầm.
“Áo của anh… để tôi giặt cho.”
Cô ấp úng ngại ngùng nói.
“Không cần, bỏ vào máy giặt giặt là được rồi. Sao em không mặc thêm áo vào, bên ngoài lạnh đến thế mà."
Anh để ý thấy cả người Tử Đằng lạnh ngắt khi ôm cô vào lòng. Khang Dụ áp bàn tay ấm áp của mình vào má Tử Đằng như muốn làm ấm cho cô.
"Tôi không lạnh lắm."
Tử Đằng sụt sịt nói.
"Lại không ngoan nữa rồi, người em lạnh như mới từ Nam Cực trở về vậy. Nói dối là không tốt đâu, nhưng tôi có cách phạt em.”- Khang Dụ vừa nói vừa nở một nụ cười nham hiểm - “Phạt em tối nay không cho ngủ.”
Gì vậy? Bộ hai ngày qua anh “chơi” chưa đủ hay gì mà bây giờ lại muốn nữa chứ? Bảo sao hôm nay lại tốt đột xuất, biết ngay là có ý đồ mà, Tử Đằng ngượng ngùng thầm nghĩ.
Khang Dụ kéo tay cô sang ghế sofa. Cứ ngỡ là Khang Dụ sẽ làm chuyện gì đó mờ ám, nhưng anh chỉ mở ti vi lên và cùng cô ngồi xem. Hôm nay Khang Dụ đưa Tử Đằng từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó hai người làm những việc bình thường như bao người khác.
Chỉ ngồi xem ti vi như thế này thôi ư? Không làm gì hết à? Sao hôm nay anh ấy cư xử lạ vậy? Thật không ngờ sẽ có ngày mình và anh ấy lại có những giây phút bình dị như thế này, Tử Đằng lén lút đưa mắt nhìn sang Khang Dụ ngẫm nghĩ.
Hai người cứ như thế mà xem ti vi, hết cái này đến cái khác, mãi cho đến lúc gần nửa đêm. Tử Đằng bây giờ đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng vẫn không dám mở miệng ra nói, đầu cứ gật gà gật gù như gà mổ thóc.
Buồn ngủ quá, đã hơn mười một giờ bốn mươi lăm rồi, anh ấy vẫn không buồn ngủ sao? Tử Đằng vừa dụi mắt vừa ngẫm nghĩ.
Thấy cô trông có vẻ đã buồn ngủ đến híp cả mắt lại, Khang Dụ mới quay sang hỏi cô.
"Buồn ngủ rồi phải không? Em đi tắm đi rồi ngủ, nhớ tắm nước nóng và tắm nhanh chút, trễ rồi."
Còn không phải tại anh à? Tử Đằng bĩu môi thầm nghĩ.
"Vâng."
Hai mắt cô lim dim, đứng lên đi về phía nhà tắm, nhưng đột nhiên Khang Dụ lại nổi hứng muốn trêu chọc khiến Tử Đằng tỉnh cả ngủ.
"Trông em buồn ngủ như thế không biết tắm có nhanh nổi không đây? Hay để tôi tắm chung với em nhé?".
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Khang Dụ cười cười nói.
"Không, không cần đâu!"
Cô khẽ giật mình, ngượng ngùng nói lớn rồi chạy vụt vào nhà tắm, để lại Khang Dụ vẫn còn đang nở nụ cười thích thú sau khi trêu chọc Tử Đằng.