Thử thách lần trước của Huyết Tâm đã khiến cho người khác cảm thấy “nóng cả mắt” rồi, lần này chắc chắn cô sẽ đưa ra thử thách khác còn “nóng bỏng” hơn.
“Tôi được làm quốc vương rồi đây, mọi người chuẩn bị tinh thần đi nhé!”
Huyết Tâm vừa nói vừa đưa là bài cho mọi người xem.
Hm… nên đưa ra thử thách gì cho thú vị đây nhỉ? Huyết Tâm nhìn lên trần nhà, chống cắm ngẫm nghĩ một hồi lâu. Như chợt nảy ra một ý tưởng thú vị, cô vỗ tay một cái rồi nở nụ cười nham hiểm nhìn mọi người
Mình có cảm giác không ổn về chuyện này, Tử Đằng lo lắng thầm nghĩ.
“Số bảy đút rượu cho số một… bằng môi nhé!”
Huyết Tâm vừa dứt lời, ai nấy cũng đều đưa mắt nhìn nhau, trong đó có hai người đứng lên, đó là Khang Dụ và Nhã Vân. Vào khoảnh khắc Tử Đằng thấy cô ấy đứng lên trước, tiếp đó là Khang Dụ, sắc mặt của cô từ hào hứng, cười toe toét từ nãy đến giờ đã ngay lập tức tắt đi, thay thế bằng vẻ mặt sốc đến mức không nói nên lời.
Ôi trời ơi, mình được “hôn” Lâm thiếu gia kìa! Mình có nụ hôn để đời rồi, Nhã Vân hào hứng nghĩ thầm.
Tại sao lại là cô ấy?! Tại sao lại không phải là… Đầu óc mình đang suy nghĩ cái gì vậy, Tử Đằng thất vọng thầm nghĩ.
Khang Dụ rót rượu ra ly rồi uống, sau đó đi một mạch đến chỗ của Nhã Vân, khuôn mặt của cô ấy đang đỏ như gấc, ngượng ngùng nhìn anh.
Khang Dụ không do dự, một tay kéo nhẹ Nhã Vân sát vào người anh, tay còn lại nâng cằm cô lên rồi áp môi mình vào môi cô. Dòng rượu từ khoang miệng Khang Dụ truyền sang cho Nhã Vân, có một vài giọt rượu bị chảy ra ngoài, sóng sánh chảy dọc xuống cằm Nhã Vân, tạo nên một khung cảnh khiến người khác phải đỏ cả mặt, ngoại trừ Tử Đằng.
Sao tự nhiên mình lại thấy khó chịu dữ vậy nè? Mình ghét nhìn thấy cảnh này… Tử Đằng khó chịu, bĩu môi muốn nhìn sang chỗ khác, nhưng lại có điều gì đó khiến cô không thể dời ánh nhìn được.
Trái tim Tử Đằng giống như bị thắt lại, sóng mũi đột nhiên có chút cay cay, mắt cũng có một lớp mờ sương ảo. Mãi đến một lúc sau, Khang Dụ mới từ từ rời khỏi đôi môi kia, Nhã Vân vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn ấy, khuôn mặt mơ mơ màng màng, gò má đỏ lựng.
Ôi trời ơi, chắc mình chết mất thôi! Mình ngất mất, mình được Lâm tổng hôn này, có phải mơ không vậy, cô ấy ôm khuôn mặt nóng bừng của mình, vui mừng thầm nghĩ.
Thấy biểu hiện ấy của Nhã Vân như thế, Tử Đằng càng đau lòng, nhưng cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như chẳng quan tâm đến điều đấy vậy. Khang Dụ đứng thẳng người lên, ngay lập tức quay sang nhìn biểu hiện của Tử Đằng. Lại thấy dáng vẻ không quan tâm ấy của cô khiến anh rất khó chịu.
Chậc, mình làm trò trẻ con gì vậy chứ? Cứ nghĩ làm thế sẽ khiến em ấy khó chịu, ai ngờ người khó chịu lại là mình, Khang Dụ tặc lưỡi bực bội ngẫm nghĩ.
“Ôi trời ơi, không ngờ ván cuối cùng lại ‘nóng bỏng’ như thế.” - Khôi Vĩ quay sang giơ ngón cái lên với Huyết Tâm - “Làm tốt lắm cô gái, cô không gọi trúng tôi lần nào.”
“Chậc, là do cậu may mắn thôi. Cứ cười đi, cười người hôm trước, hôm sau người cười.”
Huyết Tâm khẽ nhíu mày lườm Khôi Vĩ.
Cuộc chơi kết thúc để lại trong mỗi người một niềm vui khác nhau, ngoại trừ Khang Dụ và Tử Đằng. Cả hai người bọn họ đều mang trong mình một cảm xúc như nhau, nhưng chẳng ai biết điều đó.
Mình có tư cách gì mà mong chờ thứ gì đó từ anh ấy chứ? Tử Đằng thở dài thầm nghĩ.
“Trời cũng tối rồi, con gái về nhà một mình không tốt đâu.” - Huyết Tâm quay sang Hoàng Nam và nói - “Hay là cậu đưa Tử Đằng về nhà được không?”
“Ơ… như vậy phiền anh quá.”
Tử Đằng nghe cô ấy nói thế thì vội lên tiếng.
“Không sao đâu, Huyết Tâm nói đúng đấy. Cứ để anh đưa em về.”
Hoàng Nam nở nụ cười nhẹ giọng nói.
“...Cảm ơn anh.”
Nghe đến chuyện đưa ai về nhà, Khôi Vĩ cũng nhanh chóng “giành người” để đưa về. Người anh chọn chính là Nhã Vân, điều đó khiến cô ấy vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên.
“Nếu Hoàng Nam đã ga lăng như thế thì tôi cũng nên làm vậy để không mất điểm trước mọi cô gái chứ.” - Khôi Vĩ lên tiếng và tiến đến gần Nhã Vân, khoác tay lên vai cô - “Tôi sẽ hộ tống cô ấy về nhà an toàn.”
Phải làm sao đây, một bên là Lâm thiếu gia, một bên là phó tổng, anh ấy cũng chẳng thua kém gì Lâm thiếu gia. Trời ơi! Hôm nay sao mình lại may mắn thế này, Nhã Vân phấn khích ngẫm nghĩ.
Ngay lập tức, cô ấy mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ. Trước khi rời đi còn không quên vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
“Hôm nay vui lắm, cảm ơn mọi người nhé. Hẹn gặp lại!”
Cô ấy cười rạng rỡ nói.
Chỉ còn lại mỗi Khang Dụ và Huyết Tâm, dĩ nhiên là anh sẽ đưa cô ấy về rồi.
“Vậy để tôi đưa cậu về.”
“Ha ha, làm sứ giả hộ tống của tôi à? Thật vinh dự quá.”
“...Cậu không nên trở về đây.”
Khang Dụ trầm mặc nhìn cô đang cười vui vẻ như thế rồi trầm giọng nói.
“ …Mình chịu không nổi.”
Huyết Tâm nghe anh nói thế cũng tắt dần nụ cười.
“Nếu không chịu được thì cũng không cần phải nhịn. Con gái như cậu độc thân rất cô đơn, tôi có thể kiếm bạn trai giúp cậu đấy.”
Anh xoa nhẹ đầu của Huyết Tâm để an ủi cô.
“Cậu cứ đùa.”
Mọi hành động dịu dàng ấy của Khang Dụ đối với Huyết Tâm vô tình lọt hết vào mắt của Tử Đằng khi cô đứng từ xa. Lại một lần nữa nhìn thấy cảnh không muốn thấy, Tử Đằng liền ngồi vào xe của Hoàng Nam, để lại hai hình bóng kia ở phía sau.