Trời đất! Cậu ấy về nước hồi nào sao không báo mình nhỉ? Đã vậy còn đứng đây chờ nữa chứ, không biết là cậu ấy đã đứng đây chờ bao lâu rồi, Cô thầm nghĩ rồi đi nhanh đến chỗ của Diễm Tinh.
Thấy Tử Đằng bước đến, cô ấy mừng rỡ ra mặt, nhưng vẫn không thể che giấu nổi sự mệt mỏi, uể oải khi đứng chờ Tử Đằng hàng tiếng trên đôi giày cao gót này.
“Bé cưng, cuối cùng cậu cậu về rồi! Dạo này công việc bận rộn lắm hay sao mà cậu về trễ vậy? Hại mình phải đứng đây chờ suốt mấy tiếng, bắt đền nha.”
Diễm Tinh bĩu môi, mắng yêu Tử Đằng, nhưng cô lại lảng tránh câu hỏi của cô ấy mà hỏi sang việc khác.
Chỉ đơn giản là gặp “người không nên gặp” thôi, Tử Đằng thầm nghĩ.
“Cậu đứng đây chờ mình có lâu lắm không?”
Cô vội hỏi.
Hm… cậu ấy về trễ như thế này, còn xem như chuyện này không đáng kể? Là vì áp lực công việc? Hay là do chuyện khác? Diễm Tinh nhanh chóng phát hiện ra sự lấp liếm của Tử Đằng liền nheo mắt nhìn cô thầm nghĩ.
Khi Diễm Tinh nhìn Tử Đằng lâu như thế, cô cũng bắt đầu lo lắng trong lòng, sợ Diễm Tinh phát hiện ra điều gì đó.
Sao cậu ấy cứ nhìn chằm chằm mình mãi thế? Chẳng lẽ cậu ấy đã biết gì rồi sao? Tử Đằng thầm nghĩ.
“Nè nè Tử Đằng, cậu có bạn trai rồi phải không? Và lý do cậu về trễ như thế này là bận đi chơi với bạn trai đúng không?”
Diễm Tinh tỏ ra vừa bất ngờ vừa hào hứng khi đề cập đến chuyện này, làm Tử Đằng vô cùng bối rối, liền lắc đầu phủ nhận.
“K…không có, cậu nói nhảm cái gì vậy?! Mình suốt ngày đi làm đầu tắt mặt tối thì lấy đâu ra bạn trai chứ, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Chẳng hiểu vì lý do gì mà mặt Tử Đằng lại thoáng ửng hồng. Diễm Tinh thấy thế càng nghi ngờ cô thêm, bạo dạng ép Tử Đằng vào tường “tra khảo”.
“Trẻ ngoan không nên nói dối nha. Khai mau, rốt cuộc là anh chàng nào đã cướp nụ hôn đầu tiên của cậu rồi?”
Diễm Tinh nhướng mày, nhếch mép cười hỏi với giọng điệu đáo để.
Trong thoáng chốc, Tử Đằng lại nhớ ngay đến nụ hôn khi nãy, vào lúc cô ở trên xe với Khang Dụ, nó lại khiến cô ngượng ngùng, mặt đỏ bừng cả lên. Để tránh việc Diễm Tinh “tra khảo” thêm, sau đó Tử Đằng liền lái sang chuyện khác.
Sao tự nhiên mình lại nhớ đến “phần thưởng” lúc nãy của Khang Dụ chứ?! Mình đúng là điên thật rồi, nên mới nghĩ đến mấy thứ kỳ quặc như thế!
“Thôi, tóm lại là mình không có yêu đương nhăng nhít gì cả nên đừng bàn về chuyện này nữa.” - Tử Đằng cười gượng, tay mở cửa xong rồi thì quay sang nói với Diễm Tinh - “Đi! Chúng ta vào nhà thôi, mình sẽ nấu canh gì đó cho cậu ăn cho no bụng với cả ấm người nhé. Cậu bảo cậu đã đứng đây lâu lắm rồi còn gì nữa.”
“Ừm ừm, cảm ơn lòng tốt của cậu.”
Diễm Tinh gật gật đầu khẽ cười khi thấy dáng vẻ ngượng ngùng đầy đáng yêu của Tử Đằng.
[...]
Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Tử Đằng có nấu một ít đồ ăn sáng cho Diễm Tinh. Vì bây giờ cô ấy vẫn còn đang say giấc nồng trên chiếc giường ấm áp và êm ái kia. Tử Đằng định đánh thức Diễm Tinh dậy để cho cô ấy biết là mình đi làm, nhưng thấy Diễm Tinh ngủ ngon quá, nên cô không nỡ.
Chắc hẳn là cậu ấy đã có một chuyến bay dài, ngồi suốt mấy tiếng trên chiếc ghế kia không mệt mới là lạ. Đã vậy tối hôm qua về đến đây còn phải đứng chờ mình một lúc lâu nữa chứ. Thôi cứ để cho cậu ấy ngủ một giấc cho đã đời đi, Tử Đằng cười nhẹ thầm nghĩ.
Sau khi đã sửa soạn xong, cô đóng cửa nhẹ nhàng để tránh đánh thức Diễm Tinh rồi bắt xe buýt đến công ty.
Vào phòng làm việc của mình, Tử Đằng sắp xếp lại tài liệu trên bàn mình, xem sơ qua vài cái rồi đi pha cà phê cho Khang Dụ. Cô vừa pha vừa nghĩ xem nên giải thích như thế nào về chuyện ngày hôm qua.
Có nên nói thẳng ra là mình và Bình Quý không phải mối quan hệ đó không? Nhưng mà lỡ anh ấy hỏi tại sao quen biết nhau thì mình biết trả lời sao đây? Thôi kệ đi, hy vọng mình sẽ đủ can đảm và chất xám để giải thích cho anh ấy, Tử Đằng ngẫm nghĩ một lúc rồi đến phòng làm việc của Khang Dụ.
“Cốc cốc.”
Cô đứng bên ngoài gõ cửa, đợi một thì nghe hai chữ “Vào đi!” từ bên trong. Tử Đằng mở cửa bước vào, thấy anh đang tập trung làm việc, tiếng đánh máy “lạch cạch” vang lên liên hồi. Tử Đằng chầm chậm đi đến chỗ anh, nhẹ nhàng đặt ly cà phê của Khang Dụ lên bàn.
“Cà phê của Lâm thiếu gia đây ạ.”
Cô nhẹ giọng nói, cặp mắt thầm quan sát biểu hiện của anh. Mắt Khang Dụ vẫn không rời màn hình, đôi lúc lại cầm tờ giấy gì đó, chăm chú nhìn, ghi ghi viết viết gì đó rồi lại nhìn màn hình. Từ lúc Tử Đằng vào đến giờ, anh không thèm đưa mắt nhìn cô lấy một cái.
“Ừm… Lâm thiếu gia.”
Tử Đằng dè đặt gọi anh.
“Chuyện gì?”
Tử Đằng đứng đấy, ngập ngừng nói được một chữ “tôi” rồi im bặt, chẳng hó hé gì thêm. Khang Dụ ngồi cả buổi, vẫn không nghe cô nói gì thêm, anh khẽ cau mày khó chịu.
Mình nên bắt đầu như thế nào đây? Phải nói như thế nào cho anh ấy hiểu đây? Liệu anh ấy có tin mình không? Cô tự đặt ra cho bản thân mình hàng tá câu hỏi.
“Nếu không có chuyện gì thì về làm việc đi.”
Khang Dụ trầm giọng, lạnh lùng nói.
“Ah… vâng.”
Thấy anh có vẻ khó chịu, nên Tử Đằng chỉ đành rút lui, trước khi đóng cửa phòng còn không quên quan sát biểu hiện của Khang Dụ một lúc rồi ảo não tựa lưng vào đấy, ngẫm nghĩ đủ chuyện.