Tại một tòa nhà giảng đường rộng lớn và tráng lệ, Tử Đằng đang chăm chú nghe giảng, cặm cụi ghi chép lại cẩn thận nội dung bài học. Trước khi kết thúc buổi học cuối cùng, giáo sư đã có đôi lời phát biểu.
"Trải qua khóa học mười mấy ngày, tôi tin mọi người ở đây đều đã có một lượng kiến thức không ít. Tôi hy vọng các bạn sẽ biết cách vận dụng những bài học này vào công việc của mình.” - Vị giáo sư vừa dứt câu, mọi người ở bên dưới đều đồng loạt vỗ tay. Ông ấy giơ một tay lên ra hiệu mọi người im lặng, sau khi cả khán phòng đều im lặng, giáo sư mới nói tiếp - “Nhưng trước khi buổi học này kết thúc, tôi có tin vui cho mọi người đây. Vị tổng tài xuất chúng Lâm Khang Dụ đã đến đây để chúc mừng chúng ta sau khi kết thúc khóa học này.”
Nghe những lời mà vị giáo sư ấy vừa nói xong, mọi người đều rất hào hứng, cả lớp học bàn luận với nhau rất sôi nổi. Nhưng chỉ có mỗi Tử Đằng là bất ngờ hơn là hứng thú.
“Ôi trời, thích quá! Đã lâu lắm rồi tôi không được ngắm nhìn ngài ấy.”
Cô gái ấy vui mừng reo lên.
“Đúng đúng, tôi cũng nhớ Lâm thiếu gia chết đi được.”
Một cô gái khác gật đầu đồng tình.
Lâm thiếu gia á?! Có thật sự là anh ấy đến đây không vậy? Chắc có lẽ là đi “nghỉ dưỡng” ở Anh, nên “tiện đường” đi sang đây luôn chứ gì. Với tính cách đó của anh ấy thì mình khá chắc khoảng chín mươi phần trăm, cô đảo mắt thầm nghĩ.
Tử Đằng tò mò ngước lên nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng quen thuộc bước vào. Khang Dụ một thân vest đen, sải chân bước nhanh đến chỗ bục giảng.
"Trong nửa tháng học vừa qua, cảm ơn các bạn đã chịu khó học tập. Tôi hy vọng khi trở về lại Lâm thị, mọi người sẽ làm việc tốt hơn, mang lại nhiều thành tích trong công việc của mình." - Anh đưa mắt nhìn lướt qua khán phòng rồi nói tiếp - "Để chúc mừng mọi người hoàn thành khóa học, tôi đã đặc biệt đặt tiệc vào tối nay để mọi người giải tỏa căng thẳng sau một khoảng thời gian học tập.”
Nghe Khang Dụ nói thế, mọi người ai nấy đều rất hào hứng, nghĩ xem nên mặc gì cho đẹp, cho phù hợp. Chỉ riêng Tử Đằng là đăm chiêu nhìn anh suy nghĩ về chuyện khác.
“Lâm thiếu gia mời tiệc chúng ta luôn kìa, có mấy khi được như thế này, tôi có nên ăn bận cho lộng lẫy lên không ta?”
Một cô nàng bắt đầu ngẩn ngơ nhìn Khang Dụ rồi tơ tưởng.
“Giờ tôi có cơ hội chụp hình với Lâm thiếu gia để đăng lên trang cá nhân khoe với mọi người rồi.”
Cô gái ấy cười toe toét, trong đầu suy nghĩ tới cảnh tượng đó làm mặt cô ấy ửng hồng hết cả lên.
Nửa tháng rồi không gặp, chuyền hồi bữa mình vẫn chưa có cơ hội giải thích nữa. Ủa nhưng mà mắc gì mình lại quan tâm đến cái chuyện đó dữ vậy trời, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
[...]
Đến chiều tối, Tử Đằng mặc một bộ đầm màu tím nhạt, mái tóc dài, đen suôn mượt được búi lên gọn gàng. Lộ ra khuôn mặt thon gọn đầy kiều diễm. Khi bữa tiệc chỉ mới bắt đầu khoảng ba chục thì cô đã muốn đi về rồi, vì cô không có tâm trạng ăn thêm gì nữa. Nhưng nếu về sớm quá thì cũng không tốt, nên Tử Đằng quyết định ở lại thêm một lúc.
Bây giờ mình mà xin phép về thì thế nào cũng bị mọi người lôi kéo lại, thôi mình ráng ngồi trò chuyện với mọi người lâu lâu chút rồi về, cô đưa mắt nhìn miếng thịt đã nguội ở trong chén mình và ngẫm nghĩ.
“Tử Đằng, cô ăn thêm đi này, còn nhiều đồ ăn lắm.”
Cô gái ngồi bên cạnh Tử Đằng thân thiện nói rồi gắp thêm thịt và rau vào chén cho cô. Trước sự nồng nhiệt của cô gái ấy, Tử Đằng chỉ có thể ngậm ngùi đón nhận.
“À ừm, cảm ơn cô.”
Tử Đằng cười nhẹ nói rồi ăn miếng thịt mà cô ấy gắp.
Cô ngồi thêm khoảng hơn một tiếng nữa thì xin phép mọi người ra về. Trong lúc Tử Đằng đứng chờ xe, có một người phụ nữ lạ mặt đến bắt chuyện với cô.
“Cô là Uyển Tử Đằng có phải không?”
Cô gái ấy có dáng người thon thả, giọng nói êm tai, nhưng vẻ mặt khi nói chuyện với Tử Đằng rất hờ hững.
“À phải, nhưng không biết cô gặp tôi có chuyện gì không? Tôi cũng không quen biết cô.”
“Tôi không phải là người muốn gặp cô, mà là Lâm thiếu gia. Anh ấy có chuyện cần gặp cô, mời Uyển tiểu thư theo tôi.”
Cô ấy nói rồi xoay người bước đi, Tử Đằng cũng vội vã đi theo sau cô gái ấy lên xe. Sau một lúc thì điểm dừng chính là sân golf, dáng người cao ráo, tuấn tú ngay lập tức đập vào mắt Tử Đằng. Cô gái đưa Tử Đằng đến đây, đã nhanh chóng chạy nhào vào lòng Khang Dụ. Anh nở nụ cười lãng tử, một tay ôm lấy eo cô ấy, tay kia cầm gậy đánh golf.
“Liên, em về rồi đây.”
Cô gái đó cười tươi rói, nũng nịu nói.
“Ngoan, em lấy giùm anh cây gậy khác.”
Giọng Khang Dụ trầm ấm áp khiến cô ấy chết mê chết mệt, răm rắp nghe theo lời anh.
Đối diện với cảnh hai người đó đang tình tứ, chẳng hiểu sao trong lòng Tử Đằng lại cảm thấy khó chịu và buồn man mác. Nhưng cô cũng nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc không đáng có đó qua một bên.
Kêu mình đến đây để coi hai người họ đóng phim tình cảm à. Làm ơn đi, tôi vẫn còn đứng ở đây đấy, Tử Đằng khó chịu thầm nghĩ, hận không thể nói thẳng vào mặt Khang Dụ câu đấy.
“Lâm thiếu gia…”
Cô nhỏ giọng gọi Khang Dụ, thành công gây sự chú ý với anh. Khang Dụ chầm chậm bước đến chỗ Tử Đằng, quan sát vẻ mặt của cô hồi lâu.
“Có vẻ như em đang không vui.” - Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp - “Hẳn là vì nửa tháng rồi không gặp bạn trai có phải không?”
Nghe Khang Dụ nói đến chuyện đó, Tử Đằng liền nhanh chóng phản bác.
Quả nhiên là anh ấy vẫn còn để ý đến chuyện tối hôm đó, cô ngẫm nghĩ.
“An Bình Quý không phải bạn trai của tôi!”
Tử Đằng dõng dạc nói.
“Vậy thì tôi sẽ hỏi em lại một lần nữa. Em có đồng ý trở thành người phụ nữ của tôi không?”
Nghe Khang Dụ hỏi như thế, Tử Đằng sững người, tròn hai mắt nhìn anh.
Cho dù có như thế nào thì mình vẫn không thể đồng ý được, dây dưa với anh ấy không chừng chỉ rước thêm phiền phức, cô bĩu môi thầm nghĩ.
“Vậy thì câu trả lời của tôi vẫn như cũ, tôi không đồng ý.”
Thấy ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết, Khang Dụ cứng người một hồi lâu rồi mỉm cười nói:
“Thế thì làm cái khác vậy.”
Làm cái khác? Là làm cái gì? Anh ấy đang nói cái gì vậy? Tử Đằng nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.