“Cái tên vô duyên mất nết này!”
Huyết Tâm cau mày, vừa nhéo vào hông Khôi Vĩ vừa tức giận nhìn anh ấy.
“Ui da, đau! Tôi nói đúng mà?! Sao lại nhéo tôi?”
Khôi Vĩ đau đớn la lên.
Thấy anh bày vẻ mặt ấm ức, ngu ngơ chẳng biết chuyện gì cả, càng khiến cho Huyết Tâm càng thêm tức giận. Nhưng với cái biểu hiện như thế, cô biết cho dù cô có nói gì đi chăng nữa thì anh vẫn cứ đực mặt ra đó thôi. Với cả, Huyết Tâm cũng không muốn làm phá hỏng bầu không khí vui vẻ này nên cô chỉ đành im lặng cho qua.
Cái tên ngốc này, hơn hai mươi tuổi rồi mà mở miệng nói câu nào là muốn vả vào mồm câu đó! Nhiều lúc mình còn tự hỏi cậu ta có thật sự là người nhà họ Lâm hay không đấy. Thiệt tình, dù sao mình cũng không muốn mất đi khoảnh khắc mà mọi người đang chơi vui như thế này, thôi thì tạm thời tha cho cậu ta vậy, Huyết Tâm nắm chặt tay thành nắm đấm như kìm nén cơn giận của mình, ánh mắt thì lườm Khôi Vĩ bằng nửa con mắt.
“Thôi, chúng ta tiếp tục trò chơi nào, đừng để ý đến Khôi Vĩ nữa, nguôi giận nào Huyết Tâm.” - Hoàng Nam lên tiếng giảng hòa, sau đó thì xào bài rồi đưa cho mọi người bốc - “Đây! Lần này không biết ai sẽ được làm quốc vương đây?”
Bọn họ lần lượt chọn lá bài cho mình. May mắn đã mỉm cười với Huyết Tâm, cô đã bốc được lá quốc vương. Hai mắt cô như sáng bừng lên vì cô đã có được cơ hội trả thù Khôi Vĩ, nhưng đây chỉ là một phần, chín phần còn lại, Huyết Tâm phải chọn trúng số của anh ấy.
“Ha ha, được lắm! Tôi là quốc vương đây! Mọi người chuẩn bị tinh thần đi, vì thử thách của tôi sẽ vô cùng mặn mà đó nha.” - Huyết Tâm phá lên cười, một nụ cười vô cùng nham hiểm và cô ấy bắt đầu đưa ra hình phạt - “Số ba và số sáu sẽ… truyền mười lá bài, nhưng mà là bằng miệng đấy nhé!”
Nghe Huyết Tâm nói thế, Tử Đằng nhìn lại lá bài của mình và chợt nhận ra cô là người giữ lá bài số ba. Cô ngượng ngùng giơ lá bài lên cho mọi người xem, ánh mắt Tử Đằng vô thức nhìn sang Khang Dụ, trong lòng như đang mong chờ điều gì đó từ anh. Thế nhưng khuôn mặt của anh lại trông khá hờ hững khi nhìn vào lá bài, có vẻ như người chấp nhận hình phạt này cùng với cô không phải là Khang Dụ mà là một người khác rồi.
“L… là tôi giữ số ba.”
Tử Đằng ngập ngừng, nhỏ giọng nói.
“Á ha, vậy là đã biết một người, còn một người nữa là ai, mau mau cho mọi người xem nào.”
Huyết Tâm cười nói.
Không biết người giữ số sáu có phải là Khang Dụ không nhỉ? Thật nóng lòng muốn biết đối phương sẽ là ai, Tử Đằng nôn nóng thầm nghĩ khi nhìn Khang Dụ.
“Là tôi đây.”
Giọng nói của Hoàng Nam đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, khi biết người đó không phải là Khang Dụ, trong lòng Tử Đằng lóe lên một tia hụt hẫng, thất vọng. Còn Khang Dụ khi biết Hoàng Nam là người sẽ thực hiện “việc đó” cùng với cô, anh liền tỏ ra sững sờ và khó chịu. Để tạm thời dập tắt cơn giận đó, Khang Dụ lại tiếp tục lấy ra một điếu thuốc để hút.
Oh, ra là Hoàng Nam, thôi như vậy cũng tạm ổn, vẫn đỡ hơn tên phó giám đốc thích ăn chơi kia, Tử Đằng tự động viên bản thân.
Cái gì chứ?! Sao lại là Hoàng Nam? Chậc, xem bộ dạng của em ấy kìa, trông có vẻ hớn hở quá nhỉ, Khang Dụ cau mày nhìn cô, tay thì châm điếu thuốc.
“Ôi trời, không khí có vẻ nóng lên rồi đấy. Hai người mau dùng miệng truyền bài nào!”
Nhã Vân phấn khích nói.
“Chúng ta bắt đầu nào.”
Hoàng Nam cầm xấp bài trên tay, lấy trong đó một lá ra và đặt lên miệng để giữ nó lại, nét mặt thoáng ửng hồng, cả Tử Đằng cũng thế. Không chừng mặt cô còn đỏ hơn cả anh ấy nữa cơ.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào, đây chỉ là trò chơi thôi, Tử Đằng ngượng ngùng thầm nghĩ.
Mọi người ai nấy đều mong sao cho lá bài rơi “đúng lúc”, nhất là Nhã Vân và Huyết Tâm, hai mắt họ dường như sáng bừng lên khi môi hai người họ chỉ cách nhau có một lá bài. Nhưng ai mong thì mong, chứ riêng Khang Dụ là anh chẳng thèm mong chờ gì mấy vụ này, kẹp điếu thuốc trên tay mà anh chẳng để tâm đến nó, cứ để điếu thuốc ấy tự cháy đi từ từ. Vì Khang Dụ đang bận thấp thỏm, lo lắng khi nhìn cặp đôi kia “môi chạm môi”.
“Rơi đi, rơi đi, rơi đi.”
Huyết Tâm và Nhã Vân cổ vũ càng lúc càng nồng nhiệt khi Hoàng Nam và Tử Đằng truyền lá bài cho nhau.
Đừng rơi, đừng rơi, đừng rơi, Khang Dụ lo lắng thầm nghĩ.
Nhưng có vẻ như mọi thứ không như mong muốn của anh, lá bài đã rơi đúng lúc môi Tử Đằng và Hoàng Nam sát gần nhau, và hai người họ đã vô tình chạm môi nhau. Hai người theo phản xạ mà giật người lại, đặt tay lên môi của mình.
Khi thấy cảnh tượng thú vị như thế, hai cô nàng kia thì hò reo vui mừng, Khôi Vĩ thì chỉ nhếch mép cười. Còn Khang Dụ không cần nói cũng biết mặt anh đen như đít nồi, trầm mặc nhìn Hoàng Nam và Tử Đằng đang ngượng đến đỏ cả mang tai.
Ối mẹ ơi, mình chạm môi anh/em ấy rồi, Tử Đằng và Hoàng Nam ngẫm nghĩ.
“Wow! Chạm môi rồi, chạm rồi!”
Nhã Vân hào hứng vỗ tay.
“E… em đừng để ý đến nụ hôn đó, chỉ là sự cố thôi.”
Anh ngại ngùng nói.
“K… không sao ạ.”
Cô ấp úng đáp, khuôn mặt vẫn còn nét bàng hoàng sau nụ hôn vừa rồi.
Khang Dụ nhìn dáng vẻ bẽn lẽn ấy của Tử Đằng thì càng tức giận như hoàn toàn bất lực, anh chẳng thể làm gì được, chỉ có thể ngồi đấy kìm nén cơn giận.