Thôi toang rồi, mình đến trễ như thế này thì không biết có bị hủy tư cách thi không nữa, Tử Đằng lo lắng thầm nghĩ.
Nhìn thấy cánh cửa hội trường quen thuộc, cô vội mở cửa ra. Hàng tá học sinh ngồi bên trong liền quay đầu nhìn Tử Đằng, và người nổi bật nhất trong đó là Khang Dụ. Anh nhìn cô với cặp mắt không thể nào đáng sợ hơn. Hàng chân mày lá liễu của anh nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Tử Đằng, thể hiện đầy sự phẫn nộ, trông rất đáng sợ. Đối diện với cặp mắt đáng sợ đó của Khang Dụ, cả người cô như đóng băng, sợ sệt nhìn anh.
“Cô có khái niệm về thời gian không vậy? Thời gian là vàng bạc đấy, cô có bao giờ nghe câu đó chưa?”
“Tôi…”
Chưa để Tử Đằng nói xong, Khang Dụ đã ngắt lời cô, anh nhìn Tử Đằng vô cùng nghiêm khắc, giáo huấn cô một trận.
“Cô là người đại diện cho khoa kinh tế trong giải tranh luận của trường. Vai trò của cô đã nói lên tất cả, thế mà cô lại đến trễ. Hậu quả là đã khiến cho cả một đội dự thi cũng vì sự sơ sót của cô mà bị hủy tư cách thi.” - Khang Dụ quan sát nét mặt của Tử Đằng một lúc rồi nói tiếp - “Sau này vào xã hội, vào công ty, nếu như chức vụ của cô quan trọng, sơ sót dù chỉ một lỗi nhỏ thôi thì cũng sẽ ảnh hưởng đến cả một hệ thống vận hành của nguyên một công ty.”
“Tôi thật sự không cố ý khiến cho khoa kinh tế mất tư cách thi.”
Tử Đằng vừa lo lắng vừa ấm ức, rụt rè nói.
“Tôi không cần biết lý do của cô. Cô vụng về như thế, tôi thật sự không thể không nghi vấn người như cô có khái niệm về thời gian không. Rốt cuộc thì… cô làm cách nào mà có thể vượt qua được kỳ thi năm nhất của khoa kinh tế vậy? Hy vọng là không dùng thủ đoạn gì dơ bẩn.” - Anh xoay người bước đi, trước khi đi xa còn nói thêm một câu - “Đúng thật là làm mất mặt sinh viên khoa kinh tế, tốt hơn hết cô nên trở về mái ấm gia đình của mình đi!”
Tử Đằng sững người, cúi gằm đầu xuống để che giấu cặp mắt đã ngấn đầy lệ của cô. Tử Đằng thật sự không ngờ Khang Dụ lại thốt lên câu nói đó khi nói về cô, trong khi bản thân anh lúc đó còn chẳng biết Tử Đằng là ai.
[...]
Trở lại với thực tại, Tử Đằng vẫn còn thẫn thờ suy nghĩ đến hồi ức chẳng mấy đẹp đẽ kia.
Làm gì có ai biết… hôm đó… là lễ cưới của mẹ chứ, cô cười khổ thầm nghĩ.
“Tôi vẫn đang chờ câu trả lời từ em đấy.”
Khang Dụ lên tiếng nói, thành công kéo đầu óc Tử Đằng trở lại với hiện thực.
“Thật sự… không có chuyện gì. Tôi và anh vốn thuộc hai thế giới khác nhau, muốn gặp anh khó muốn chết, chứ nói gì đến việc từng có xích mích…”
Khang Dụ nghe cô trả lời như thế thì cũng chẳng biết nói gì thêm, anh xoay người bước đi trước.
“Nếu em không muốn kiểm tra kỹ hơn một chút vậy thì đi thôi.”
Sao mình vẫn cứ có cảm giác em ấy đang che giấu điều gì đó ấy nhỉ, Khang Dụ ngẫm nghĩ.
Cả hai người từ trong bệnh viện bước ra, chẳng ai nói với ai câu. Chiếc xe từ từ lăn bánh đến công ty Vinh Thăng. Đến nơi, giám đốc của họ nhìn thấy Khang Dụ thì niềm nở chào đón.
“Thật không ngờ Lâm tổng lại đích thân đến đây bàn hợp đồng, làm tôi đây cảm thấy thật quý hóa quá!”
“Vinh tổng khách sáo quá.”
Khang Dụ nở nụ cười xã giao, đôi bên bắt chào hỏi, sau đó vào một phòng riêng để bàn về hợp đồng.
[...]
Đến lúc đôi bên đã thỏa thuận xong hợp đồng thì cũng đến giờ tan làm, Khang Dụ ngỏ ý muốn đưa Tử Đằng về, nhưng dĩ nhiên cô lại từ chối thành ý của anh.
“Dù sao cũng đến giờ tan làm rồi, để tôi đưa em về luôn.”
Khang Dụ trầm giọng nói.
“Thôi không cần đâu ạ, để tôi tự bắt xe về là được rồi, không dám làm phiền anh.”
“Chân em đang đau, có chắc là tự mình về được không?”
“Được ạ.”
Tử Đằng gật đầu chắc nịch. Thấy cô kiên quyết như thế nên Khang Dụ cũng không muốn ép cô, với cả, anh có cảm giác Tử Đằng đang buồn chuyện gì đó.
Mình để ý rằng sau khi rời bệnh viện, hình như nét mặt em ấy có chút không vui. Chẳng lẽ mình nói gì sai à? Mình nhớ là đâu có nói gì quá đáng đâu nhỉ? Khang Dụ khẽ cau mày, ráng nhớ lại xem khi nãy mình có nói gì có lỗi với Tử Đằng không.
“Vậy cứ theo ý em đi, nhớ uống thuốc đều đặn.”
Anh dặn dò cô vài câu rồi xoay người bước vào chiếc xe sang trọng đang đậu ở bên kia đường, còn cô thì chầm chậm đi đến nơi chờ xe buýt, ngồi đó đợi xe buýt đến. Vừa đặt mông ngồi xuống ghế là Tử Đằng đã lấy tay xoa chân vài cái. Đợi một lúc thì xe cũng đến, cô lững thững bước lên xe, thấy hàng ghế đã có người ngồi hết rồi. Tử Đằng không còn cách nào nên đành phải đứng.
Thôi kệ vậy, dù gì nhà mình cách đây cũng không xa, chịu khó đứng một chút cũng được, cô nghĩ thầm.
Sau mười lăm phút đứng và đi bộ thêm một quãng đường ngắn nữa thì cuối cùng Tử Đằng cũng về đến nhà. Vừa bước vào nhà, cô đã đi nhanh vào nhà tắm, muốn tắm rửa cho sạch sẽ và trút bỏ mệt mỏi.
Khoảng hai chục phút sau, Tử Đằng bước ra, cùng lúc đó thì điện thoại cô reo lên, cô đến gần, cầm điện thoại lên xem. Thì ra đó là mẹ của Tử Đằng, cô liền bắt máy với tâm trạng vô cùng phấn khởi.
“Alo? Con nghe đây mẹ.”
Tử Đằng nở nụ cười hạnh phúc khi nói chuyện với Hà Thanh, xem ra tâm trạng của cô đã tốt hơn được một chút rồi.
“Mẹ chỉ muốn hỏi thăm con chút thôi. Vào ngày sinh nhật lần trước… lúc con bị ngã ấy, con có bị thương ở đâu không?”
Bà lo lắng hỏi cô.
“À… dạ con vẫn ổn, chỉ đau chân chút thông, nhưng vài ngày là đỡ rồi.”
Tử Đằng lặng người một lúc rồi mới trả lời Hà Thanh.
“Mẹ xin lỗi nhé! Hôm đấy mẹ thật sự không thể làm gì được, mẹ chỉ hy vọng con đừng trách mẹ.”
“Không không, con không trách mẹ đâu. Chỉ có mấy chuyện như thế thì con trách mẹ làm gì?”
“Cảm ơn con.” - Hà Thanh im lặng một hồi lâu, rồi ngập ngừng nói tiếp - “Tử Đằng, mẹ nói này, mẹ không phản đối việc con có bạn trai, nhưng mà sẽ có những việc có thể làm được, có một số thì không nên làm. Mẹ biết con là một đứa con gái ngoan, biết nghe lời, chắc con hiểu những gì mẹ nói.”
Nghe Hà Thanh nói xong, Tử Đằng biết bà đang ám chỉ đến việc gì, khóe môi của cô từ từ hạ xuống. Cô lại trở về với khuôn mặt ảm đạm lúc trước.
“Dạ… con biết rồi. Con còn có việc, nói chuyện với mẹ sau nhé.”
Giọng nói của Tử Đằng có chút xìu xuống so với ban đầu, cô ngắt máy. Đi đến giường nằm phịch xuống bắt đầu nghĩ ngợi.
Mình biết ngay mà, nếu như mình có bạn trai, thì người đó, tuyệt đối không thể nào là Lâm Khang Dụ, vì nó chẳng có kết quả gì đâu, Tử Đằng vắt tay lên trán ngẫm nghĩ.