Nửa số liệu hóa có rất nhiều chỗ tốt, chẳng hạn như cho phép hắn biết được thực lực của bản thân.
Nghĩ theo cách này, cách để trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, chỉ cần tăng các thuộc tính khác nhau của cơ thể, đồng thời nó cũng tăng năng lực thực chiến.
Thuộc tính dù mạnh đến đâu nhưng nếu không thể sử dụng trong trận chiến thì cũng vô nghĩa.
Hơn nữa theo Tô Hiểu suy đoán, nếu hắn có thể được truyền tống đến thế giới One Piece, vậy hắn nhất định sẽ được truyền tống đến những thế giới khác, đến lúc đó sẽ có rất nhiều cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn.
Bây giờ thuộc tính của hắn là:
Sức mạnh 7 điểm,
Nhanh nhẹn 7 điểm
Thể lực 5 điểm
Trí lực 6 điểm
Mị lực 3 điểm
May mắn chỉ có 1 điểm đáng thương.
Thuộc tính sức mạnh và tốc độ không cần giải thích, tác dụng rất trực quan, và nó liên quan mật thiết đến khả năng cận chiến của hắn.
Thể lực là đại biểu sức sống mạnh yếu, cùng với năng lực kháng đòn, trí lực là loại pháp thuật, bây giờ hắn còn không rõ tác dụng lắm.
Mị lực cũng làm người ta càng khó hiểu hơn. Lẽ nào mị lực tăng lên sẽ khiến hắn càng đẹp trai hơn sao?
Tô Hiểu lắc đầu, thuộc tính mị lực hẳn không phải như vậy, chắc là tăng lên giao tiếp hay triệu hoán gì đó.
Cuối cùng là thuộc tính may mắn, chắc là một thuộc tính rất quan trọng, rất nghịch thiên, nhưng độ khó tăng lên hẳn là rất lớn.
Tô Hiểu am hiểu dùng đao, có thể phát triển sau này là lực lượng, nhanh nhẹn và thuộc tính tương quan, hiện tại hắn vẫn chưa xác định được phương hướng phát triển, dù sao đây cũng là thế giới diễn sinh đầu tiên hắn trải qua, còn quá sớm để suy nghĩ về loại vấn đề này.
Trong lúc Tô Hiểu đang suy nghĩ miên man, trong khu rừng rậm phía xa xa truyền đến tiếng răng rắc cành cây bị gãy, một con dã thú khổng lồ đang đến gần.
Đến rồi!
Chậm rãi tới gần chính là chủ nhân núi Colpo, một con hổ lớn hình thể khổng lồ.
Vẻ ngoài của con hổ khổng lồ này cũng giống như một con hổ bình thường, chỉ khác là nó rất lớn, cao hơn bốn mét và dài ít nhất khoảng bảy hoặc tám mét, nó lớn hơn con voi trên trái đất, kích thước to như một ngôi nhà.
Bộ lông màu vàng đậm của con hổ lớn rất phong phú về kết cấu, bộ lông rực rỡ phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời sáng rực.
Tô Hiểu núp ở trên cây to, nhìn chằm chằm con hổ lớn phía dưới, thậm chí còn hít thở thật nhẹ.
Loại dã thú này, ngay cả một tiếng nói nhỏ cũng có thể bị nó phát hiện, cho nên Tô Hiểu vô cùng cẩn thận.
Sau khi đến gần cái bẫy mà Tô Hiểu bố trí, cái mũi của con hổ khổng lồ rung lên, như thể nó đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, hồi lâu nó mới miễn cưỡng tiếp cận cái bẫy.
Nhưng số hoa quả khô trên chiếc bẫy có một sức hấp dẫn chí mạng đối với con hổ khổng lồ này.
Số hoa quả khô này là Tô Hiểu mua trong tiệm tạp hóa ở vương đô, tên là Mộc Thiên Chỉ.
Mộc Thiên Chỉ là hoa quả khô đặc biệt ở thế giới One Piece, ở thế giới hiện thực có một loại đồ ăn tác dụng tương tự với Mộc Thiên Chỉ, đó chính là Bạc Hà Mèo.
Tuy rằng hình thể của chủ nhân núi Colpo khổng lồ, nhưng cũng không thể vượt qua được bản năng của loài mèo, đối với đồ ăn như Bạc Hà Mèo hay Mộc Thiên Chỉ, căn bản không có sức đề kháng.
Phải biết rằng Bạc Hà Mèo là độc phẩm có chữ mèo, đối với phần lớn động vật họ mèo đều có lực hấp dẫn chí mạng.
Nhìn ánh mắt thèm nhỏ dãi của con hổ lớn kia, Tô Hiểu liền biết kế hoạch của hắn vô cùng thành công.
Hổ lớn thong thả dạo quanh cạm bẫy, vô cùng cẩn thận, nó ngửi thấy mùi xa lạ nhưng không cảm nhận được nguy hiểm.
Cuối cùng bị Mộc Thiên Chỉ mê hoặc, con hổ lớn này chậm rãi tới gần trung tâm cạm bẫy.
Con hổ khổng lồ thận trọng đi vài bước, sau đó lập tức dừng lại, không ngờ lại quay đầu quét một vòng bốn phía.
Tô Hiểu ở trên cây mắt giật giật, trong lòng thầm than, động vật ở thế giới One Piece có IQ cao hơn dã thú bình thường nhiều.
Từ biểu hiện của hổ lớn nhìn ra được, nó có ít nhất IQ của đứa trẻ mười tuổi, thậm chí còn cao hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bắt đầu giằng co rất lâu, đây là thi đấu kiên trì.
Cuối cùng, chủ nhân của núi Colpo không thể cưỡng lại sự cám dỗ của Mộc Thiên Chỉ, nhào lên phía trước.
“Rầm.”
Tro bụi bốc lên, chủ nhân của núi Colpo cho tất cả Mộc Thiên Chỉ vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt.
Mùi vị của Mộc Thiên Chỉ không ngon lắm, không chỉ đắng mà còn rất chát, nhưng chủ nhân của núi Colpo lại ăn rất say sưa.
Sau khi nhai được một lúc, chủ nhân của núi Colpo bắt đầu có phản ứng, từ tư thế nằm biến thành bốn chân hướng lên trên, lưng cọ vào bãi cỏ.
Chủ nhân núi Colpo đang lăn.
Mèo nhà sau khi ăn lượng lớn Bạc Hà Mèo sẽ có phản ứng như bây giờ, xuất hiện ảo giác và lăn lộn trên sàn nhà.
Tuy rằng vẻ ngoài của chủ nhân núi Colpo hùng dũng, nhưng cũng không thể kiềm chế bản năng này, từ khóe miệng không ngừng chảy nước miếng, có thể thấy lúc này đang ở trong ảo giác.
Thời cơ đã chín muồi, Tô Hiểu giơ súng kíp trong tay lên, nhắm ngay mặt đất phía dưới con hổ lớn?
Không sai, chính là mặt đất, súng kíp trong tay hắn nhắm ngay mắt chủ nhân núi Colpo một phát, con hổ lớn kia cũng chỉ bị thương mà không chết, với kỹ thuật bắn súng của hắn, không thể đảm bảo trúng mắt con hổ lớn.
Trong bùn đất phía dưới con hổ lớn, Tô Hiểu đã chôn rất nhiều thuốc nổ. Hơn nữa ở phía trên thuốc nổ, hắn còn động tay chân một chút, đủ để con hổ lớn này chết.
Hắn duỗi tay bóp cò súng.
“Pằng.”
Một tiếng súng vang lên trong khu rừng, phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng, khiến chim chóc khiếp sợ.
Dây thuốc súng bùng cháy, một viên đạn nóng rực bay ra từ họng súng, đẩy ra sóng khí trong không khí, xoay tròn rồi biến mất vào trong đất bùn, một gốc cây xanh biếc bị cắt đứt, lá bị phá nát bắn tung tóe.
Viên đạn màu đỏ đầu tiên xuyên qua lớp đất trên bề mặt, sau đó chìm trong thùng thuốc súng chôn dưới đất, nhiệt độ cao mấy trăm độ lập tức bốc cháy thuốc súng.
Tiếng súng bất ngờ này khiến chủ nhân của núi Colpo đang lăn lộn trên đất giật mình, lập tức định đứng dậy chạy đi, nhưng đã quá muộn
“Bùm.”
Một tiếng nổ lớn truyền ra từ trong rừng, tất cả động vật trong bán kính một km đều sợ hãi, cùng nhìn về phía nơi xảy ra vụ nổ.
Hơn mười thùng thuốc nổ chôn dưới đất lần lượt được kích nổ, tạo thành một vụ nổ dây chuyền, tiếng nổ vang tụ thành một tiếng.
Bùn đất chỗ “Chủ nhân núi Colpo” bắn lên, bắn tung tóe ra bốn phía, trong bùn đất bắn tung tóe còn có thể mơ hồ thấy một ít đinh sắt, đó là thứ Tô Hiểu đã đặt nó lên thùng thuốc nổ, nhằm tăng sát thương của vụ nổ.
Cân nặng của quái vật khổng lồ “Chủ nhân núi Colpo” khoảng chừng mấy tấn, bị lực nổ dưới thân nâng lên cao ba mét, mấy trăm cây đinh sắt nhờ tác động của vụ nổ đâm sâu vào trong cơ thể nó.
“Rống.”
Tiếng hổ gầm thảm thiết truyền đến, nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc ở đây.
Ánh lửa ngút trời mà lên, nuốt hết “Chủ nhân núi Colpo” ở giữa không trung, mùi lông cháy khét bốc lên.
“Rầm.”
Chủ nhân núi Colpo rơi xuống đất, sau khi thuốc nổ cháy sản sinh ra khói đặc nuốt con hổ lớn này, trong đó còn truyền đến âm thanh xèo xèo đốt cháy.
Tô Hiểu đứng trên cây lớn phía xa, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả một màn này, nhưng sắc mặt không được tốt lắm.
Không phải hắn phát tác thương cảm, thứ này sớm đã bị hắn lấy đi cho chó ăn rồi.
Sắc mặt hắn khó coi là vì con hổ lớn kia chưa chết, ít nhất Luân Hồi Nhạc Viên vẫn chưa đưa ra một gợi ý nào.
Kế hoạch diễn ra tốt đẹp, nhưng sức mạnh của những sinh vật trong thế giới One Piece thật đáng sợ.
Từ trên cây nhảy xuống, Tô Hiểu cởi trần rút (Trảm Long Thiểm) từ bên hông ra, một tay cầm đao đi về phía đám khói.
Nếu nổ không chết, vậy thì chém chết, chỉ cần có tia hy vọng chiến thắng là có dũng khí chiến đấu, hắn chưa bao giờ sợ hãi chiến đấu.
Ở một góc độ nào đó, Tô Hiểu là một người ham chiến.
Cảm giác sinh tử lúc chiến đấu khiến hắn quên đi hận thù và những bất hạnh mình từng trải, toàn tâm vùi đầu vào trong chiến đấu, cho đến khi giết được kẻ địch mới thôi.