Ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, cái nóng lên đến ba mươi độ, khiến dòng người qua lại dần trở nên thưa thớt.
Tô Hiểu đội nắng bước đi. Những người qua đường xung quanh đều thi nhau nhíu mắt chau mày, thậm chí một vài người còn nhìn hắn với vẻ chán ghét.
Chiếc xe ngựa kia đã bị Tô Hiểu xử lý, ngay cả con ngựa cũng bị định giá thấp rồi bán đi.
Sau khi kiểm đếm số tiền có trong tay, hắn bèn thở dài một hơi. Đây là một loại tiền mặt có tên là Belly. Bán con ngựa kia đi, hắn thu được một trăm nghìn Belly, nghe ra thì có vẻ rất nhiều, nhưng kỳ thực chỉ tương đương với sáu nghìn sức mua RMB mà thôi.
Xin đừng đánh giá cao một trăm nghìn Belly này, sức mua của nó thua xa so với tưởng tượng.
Tô Hiểu đã tính toán thử rồi, mua một bộ quần áo ổn áp chút đã phải tiêu tốn mất tám nghìn Belly, còn muốn ăn no nê một bữa thì ngốn khoảng chín trăm Belly.
Quét mắt nhìn khắp bốn xung quanh, khi phát hiện bốn bề vắng lặng không một bóng người, Tô Hiểu chậm chạp tiến đến trước một nhà dân.
Nhìn thì có vẻ là chọn bừa, nhưng thực chất, hắn đã quan sát căn nhà này rất lâu.
Tuy căn nhà không được tính là gọn gàng sạch sẽ, song trên tường chẳng có mấy thứ thực vật dây leo nào. Điều này chứng tỏ nơi đây có người cư trú, cơ sở vật chất trong đó cũng đầy đủ.
Lớp bụi mỏng trên tay nắm cửa đã chứng minh chủ nhân của căn nhà không thường xuyên về ở, chỉ lâu lâu mới ghé một lần. Đây sẽ là sự lựa chọn tối ưu cho hắn nương náu tạm thời.
Còn về việc tại sao hắn không đến khách sạn hay tửu quán để trú ngụ ư? Đó là vì mấy nơi kiểu đó vàng thau lẫn lộn, rất dễ gây ra những phiền phức không đáng có.
Hắn đến thế giới "One piece" này chẳng qua cũng là để hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại thời gian còn lại có sáu mươi tám tiếng, trừ phi nhiệm vụ yêu cầu, còn không hắn chẳng nguyện ý tiếp xúc với quá nhiều người.
Tiếp xúc với quá nhiều người không rõ nội tình của họ = phiền toái = nguy cơ rình rập.
Xác nhận xung quanh không có người một lần nữa, Tô Hiểu mới lôi ra mấy công cụ mở khóa đơn giản.
"Cạch, cạch, cạch, két…"
Cánh cửa theo đó hé mở ra. Trước đây, Tô Hiểu từng học vài kỹ xảo phá khóa, cho nên việc mở mấy loại khóa thô sơ trong thế giới "One piece" này đối với hắn chỉ như bài học vỡ lòng mà thôi.
Tô Hiểu tiến vào trong căn nhà nọ như thể đang bước vào nhà của mình, sau đó còn khóa chặt cửa lại.
Sau khi vào nhà, đúng như những gì hắn suy tính, trong nhà không có một bóng người.
Đây là một căn nhà lên đến cả trăm mét vuông, trên tường treo một bức ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ và một đứa bé gái mới mấy tuổi. Từ nụ cười chân thành của nữ chủ nhân có thể thấy được, đây là một gia đình rất hạnh phúc.
Tô Hiểu nhanh chóng cởi bỏ sạch quần áo trên người, chạy thẳng vào nhà tắm. Tuy hắn có sức chịu đựng kinh người, nhưng mùi hôi ghê tởm trên cơ thể cũng khiến hắn phải buồn nôn.
Dòng nước trong lành xối từ đầu đến chân, gột rửa sạch những vết dơ bẩn và mùi hôi của hắn. Sau khi thay một bộ quần áo mới, Tô Hiểu cảm giác cả người sảng khoái thanh tỉnh.
Lúc đang ngồi trên ghế sô pha, bỗng trên tay Tô Hiểu xuất hiện một rương bảo vật màu trắng.
【Rương bảo vật (trắng): Mở/ Không mở】
Lựa chọn nút [Mở], rương bảo vật trong tay của hắn lặng lẽ mở ra. Nào có cái gọi là "hào quang vạn trượng", chậm chí ngay đến tiếng động cũng không hề phát ra.
【Ngài đã mở rương bảo vật (trắng) và đạt được những vật phẩm sau】
【Năm trăm nghìn Belly (chỉ có thể sử dụng trong thế giới này)】
【Thư tiến cử của Rowan, đội trưởng đội thủ vệ cửa thành】
【100 Nhạc Viên tệ】
Chỉ nhận được ba vật phẩm, không tính là hậu hĩnh nhưng cũng chẳng đến nỗi tệ. Đây mới chỉ là rương bảo vật màu trắng thôi mà. Xét theo cấp độ vật phẩm của "Luân Hồi Nhạc Viên", rương màu trắng chỉ là rương bảo vật cấp thấp nhất.
Đầu tiên, Tô Hiểu cất hết Belly đi, tạm thời còn chưa cần dùng đến thứ này. Sau đó, hắn cầm bức thư kia lên.
【Thư tiến cử của Rowan, đội trưởng đội thủ vệ cửa thành】
Phẩm cấp: màu trắng.
Thể loại: Đạo cụ khởi động.
Xếp hạng: 5 (xếp hạng đạo cụ và xếp hạng trang bị tương đương từ 1-10. Đạo cụ có xếp hạng càng cao thì giá trị càng cao).
Giới thiệu vắn tắt: Đây là một bức thư tiến cử dõng dạc, hùng hồn. Đội trưởng Rowan lạm dụng quyền lực vốn có, tiến cử một tên cường hào trong "Làng Cối Xay Gió" lên làm thành viên đội thủ vệ. Nhờ bức thư này, bất kỳ ai cũng có thể trở thành thành viên của đội thủ vệ, với tiền đề anh phải là nam, trong tay có dư dả Belly.
Sau khi đọc xong bản giới thiệu về bức thư trong tay, Tô Hiểu lộ vẻ vui mừng; đây đích thực là thứ mà hắn đang cần.
Mặc dù không thể trực tiếp thích sát vị quốc vương nọ, nhưng chí ít cũng có thể gặp được đối phương. Độ khó của nhiệm vụ trong thế giới ác mộng chính là không thể cậy mạnh để giải quyết.
Tô Hiểu thu hết tất cả những vật phẩm trên vào không gian trữ vật, rồi rời khỏi căn nhà.
Trước hết hắn tìm một quán ăn để ních một bụng no nê, sau đó mới bắt đầu ra đường để ý các thị vệ đang đi tuần hành.
Gọi là đội thị vệ, chắc hẳn chính là đi tuần hành các con phố, trừng trị đám nhãi trộm cắp vặt. Tuy quyền lực không lớn, nhưng cũng coi như tầng lớp có quyền dưới cờ của "Vương quốc Goa".
Theo chân mấy tên thị vệ, Tô Hiểu nhanh chóng tìm được nơi đặt tổng bộ của thị vệ. Đó là một tòa nhà hai tầng, trước cửa có hai tên thị vệ đang uể oải đứng canh gác.
Trong tay Tô Hiểu đã có thư tiến cử, cho nên hắn mạnh dạn tiến đến.
"Đứng lại. Đây là khu vực của đội thị vệ, không được xông bừa vào."
Một tên thị vệ còn trẻ có thái độ ngang ngược, lại thấy Tô Hiểu ăn mặc như thường dân thì giọng điệu càng tỏ ra kiêu ngạo.
"Tôi là thị vệ mới tới…"
Vừa định báo tên của mình, bỗng hắn lập tức nhớ ra, hai chữ "Tô Hiểu" có hơi không ăn nhập với thế giới "One piece" này. Thế nên não bộ nhanh chóng xoay chuyển, rồi hắn mới nói tiếp.
"Tôi là thị vệ mới tới, tên Byakuya…"
Tên thị vệ còn trẻ kia ngẩn ra, quan sát Tô Hiểu từ trên xuống dưới.
" Byakuya? Sao tôi chưa từng nghe đến chuyện có người mới vậy. Không phải là nhà ngươi muốn trà trộn vào…"
"Reese! Cậu còn nhớ chuyện trước đây đội trưởng đã từng nói hay không? Đừng hỏi nhiều. Byakuya, cậu lại đây với tôi."
Tên thị vệ còn lại trông có vẻ hơi lớn tuổi hơn một chút trừng mắt với cậu thị vệ trẻ kia, sau đó dẫn Tô Hiểu bước vào trong tổng bộ thị vệ ở phía sau mình.
Tên thị vệ trẻ tuổi tức tối liếc Tô Hiểu một cái, còn lẩm bẩm nói thêm một câu gì đó.
Mấy vai phụ nhãi nhép không quan trọng thế này, đương nhiên Tô Hiểu không thèm quan tâm tới. Đi theo tên thị vệ lớn tuổi kia, hắn bước đến trước một văn phòng làm việc.
"Phù phù…"
Gã thị vệ nọ đứng thẳng người, chỉnh chu lại dáng vẻ của bản thân. Vừa định gõ cửa thì trong phòng đã truyền ra một tràng tiếng thở dốc gấp rút.
Tô Hiểu và gã thị vệ lớn tuổi nọ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cũng rất rõ ràng bên trong phòng đang phát sinh việc gì. Gã thị vệ nọ bèn buông tay xuống, yên lặng đứng một bên chờ đợi.
Vào lúc này mà gõ cửa quả thực không được thỏa đáng cho lắm, chắc chắn sẽ làm phiền nhã hứng của lãnh đạo cấp cao.
Cho nên gã thị vệ nọ nhìn Tô Hiểu cười xòa, tỏ vẻ áy náy. Tô Hiểu là người mà "cấp trên" đặc biệt chiếu cố, cho nên gã thị vệ lớn tuôi cũng không muốn đắc tội với hắn.
Tô Hiểu cùng gã thị vệ kia bước qua một bên. Hắn bèn rút ra một điếu thuốc đưa cho tên thị vệ ấy.
"Tách…" Sau khi mồi thuốc, cả hai đứng trên hành lang tán gẫu.
Mặc dù chỉ là một điếu thuốc, nhưng lại có thể xây dựng nên "tình hữu nghị" chẳng mấy đáng tin, tội gì không làm.
"Tên tiểu tử nhà cậu thật là có số hưởng, ấy vậy mà lại được 'cấp trên' chiếu cố cơ đấy! Yên tâm, việc cậu gia nhập vào đội thị vệ đã có người đánh tiếng rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu. Đúng rồi, tôi tên là Hank, sau này chúng ta chính là đồng liêu (đồng nghiệp) rồi."
Tô Hiểu khiêm tốn cười một cái xã giao, nhưng biểu tình trong mắt lại chẳng hề thay đổi.
"Tôi tên Byakuya, xin hãy chiếu cố nhiều hơn ạ!"
Trong lúc nói chuyện, Tô Hiểu nhét những điếu thuốc còn lại trong tay vào túi áo của gã Hank.
Hắn đang suy xét xem, liệu gã thị vệ trước mặt đây có giá trị lợi dụng gì hay không. Hiện tại, hắn chưa nắm rõ được tình hình tại thủ đô vương quốc này, cho nên đối phương sẽ có công dụng rất lớn.
Nét cười trên mặt gã Hank rõ ràng đã hớn hở hơn hẳn. Đúng vào lúc này, trong phòng vọng ra một tiếng gầm khẽ ngắn ngủi.
Cả hai đều hiểu đã đến lúc rồi.
Tên Hank chờ thêm vài phút rồi bước đến gõ cửa phòng.
"Ai đấy? Lăn vào đi."
Từ trong văn phòng, một giọng nói ồm ồm truyền ra.