Tô Hiểu chậm rãi đến gần bụi cây, nhắm súng kíp bên tay trái về phía bụi cây; trong súng còn một viên đạn cuối cùng.
“Chờ đã, cháu không phải người xấu.”
Một giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên từ bụi cây.
Trẻ con? Tô Hiểu nhìn bụi cây với vẻ nghi ngờ.
Ở nơi nguy hiểm như núi Colubo, sao có thể có đứa nhỏ? Chuyện này khiến hắn cảnh giác hơn.
“Cho nhóc ba giây đi ra ngoài, nếu không thì không cần ra nữa.”
Hắn chĩa súng về bụi cây.Nếu như trong ba giây đối phương không ra, hắn sẽ nổ súng.
“Thật sao, vậy thì cháu sẽ không đi ra nữa.”
Có lẽ đứa trẻ trong bụi cây hiểu sai lời nói của Tô Hiểu.
Khóe mắt Tô Hiểu giật giật; hiện tại hắn có thể chắc chắn trong bụi cây thực sự có một đứa trẻ, hơn nữa IQ của đứa trẻ này không cao.
Cất khẩu súng đi, viên đạn cuối cùng trong súng có thể sử dụng cho mục đích khác, không nên lãng phí ở đây.
“Đi ra cho tao.”
Tô Hiểu bước đến trước bụi cây, đá một cái vào đó.
Không có cảm giác đá trúng vào cơ thể người; trái lại, hắn cảm thấy một lực đàn hồi.
“Bộp.”
Giống như tiếng đá bóng truyền đến, một thân thể gầy nhỏ bị đá bay ra xa.
“Bộp bộp.”
Sau khi bóng dáng kia rơi xuống, nó nảy lên mấy cái, cuối cùng nằm rạp trên đất.
“Hu hu.”
Có lẽ đứa bé bị Tô Hiểu đá đau lắm, nên ngồi trên đất khóc lớn lên.
Lực đàn hồi kỳ lạ này khiến Tô Hiểu nheo mắt lại, hắn nhìn chăm chú đứa bé trước mặt.
Da vàng, mái tóc đen, đôi mắt đen và khả năng đàn hồi kỳ lạ,Tô Hiểu đoán được thân phận của đứa bé này.
Đây chẳng phải là nhân vật chính trong nguyên tác, Monkey.D.Luffy hay sao? Lúc trước hắn còn cảm thấy kỳ lạ, sao lại có đứa bé xuất hiện ở núi Colpo?
Nếu đó là Luffy, vậy thì có thể giải thích được, đối phương sinh sống ở núi Colpo.
Tô Hiểu đi đến trước mặt Luffy, đánh giá đối phương. Luffy đang ngồi dưới đất khóc lóc, nước mũi chảy ròng ròng, xem ra là bị Tô Hiểu đá đau. Khi còn bé, năng lực trái ác quỷ mà Luffy ăn còn chưa được khai phá, cho nên miễn dịch với lực công kích không mạnh.
Hiện tại Luffy chỉ là một đứa trẻ, căn bản không có phong thái như trong nguyên tác chút nào.
“Tiểu quỷ, không được khóc, nếu không tao sẽ làm thịt mày.”
Lúc này cả người Tô Hiểu thấm đầy vết máu của con hổ kia, nên trông vô cùng hung dữ. Luffy lập tức dừng khóc.
“Đừng giết cháu, cháu không muốn chết.”
Tô Hiểu lắc đầu cười khổ, đúng là một câu trả lời rất thẳng thắn.
Để ý đến đối phương không phải do nó là nhân vật chính trong thế giới One Piece, hắn chỉ muốn quan sát năng lực của trái ác quỷ một chút.
Nắm lấy má Luffy, Tô Hiểu nhấc nó lên; khuôn mặt của Luffy bị kéo giãn ra.
Luffy sụt sịt nhìn Tô Hiểu, bộ dạng trông rất buồn cười.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Luân Hồi Nhạc Viên liên tục gửi đến một thông báo mới.
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Thợ Săn đang tiếp xúc với nhân vật chính của vị diện, xin Thợ Săn hãy cách xa đối phương!]
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Thợ Săn đang tiếp xúc với nhân vật chính của vị diện, xin Thợ Săn hãy cách xa đối phương!]
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Thợ Săn đang tiếp xúc với nhân vật chính của vị diện, xin Thợ Săn hãy cách xa đối phương!]
Nhắc nhở liên tục xuất hiện, không phải là màu xanh nhạt như trước, mà là màu đỏ như máu, cho người ta có cảm giác nguy hiểm.
[Cảnh cáo, có sinh vật siêu cường đang đến gần. Qua kiểm tra đo lường, sinh vật siêu cường là Monkey.D.Garp, xin Thợ Săn nhanh chóng rút lui.]
[Phát động nhiệm vụ: Bóp chết truyền kỳ.]
Bóp chết truyền kỳ.
Độ khó: Level 79.
…
Sau khi nhìn thấy [Độ khó: 79.], Tô Hiểu trực tiếp ném Luffy trong tay xuống, sau đó đi về phía nguồn nước, thậm chí không nhìn phần thưởng của nhiệm vụ. Hắn sẽ không tiếp nhận cái gọi là [Bóp chết truyền kỳ.]
Không cần nghĩ nữa, độ khó nhiệm vụ là Level 79, nhất định khen thưởng rất kinh người.
Nhưng đối với Tô Hiểu mà nói, nhiệm vụ loại cấp độ này là quá sớm. Hiện giờ, hắn hoàn thành nhiệm vụ Level 3 đã rất vất vả rồi.
Lúc hắn tiến vào thế giới OnePiece, độ khó của thế giới One Piece là Level 6, nhưng đây không phải là độ khó chân chính của thế giới này. Cái gọi là Level 6, ám chỉ độ khó của khu vực vương đô Goa.
Tô Hiểu không uan tâm đến Monky DLuffy cho lắm, đối phương nên cách xa hắn một chút,. Nnếu không, hắn căn bản không có cơ hội rời đi.
Đến một con sông nhỏ, Tô Hiểu bắt đầu tắm rửa sạch cơ thể.
Máu bị nước sông trong veo cuốn trôi; sau khi Tô Hiểu rửa sạch cơ thể, cả một vùng sông nhỏ đã đỏ ngầu, mùi máu tanh hấp dẫn một đám cá lớn.
Một con cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước, Tô Hiểu rút đao theo bản năng, trực tiếp đâm thủng con cá lớn dài hơn hai thước, cánh tay dùng lực hất con cá lớn kia lên bờ.
Góc cắt một đao này rất tinh xảo, hơn nữa lực tay rất tốt, ngay cả Tô Hiểu cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Kỹ thuật dùng đao của hắn thực sự đã tiến bộ rất nhiều. Phải biết rằng, hắn mới chỉ trải qua một cuộc chiến mà thôi.
Sở dĩ kỹ thuật dùng đao của hắn tăng lên là có liên quan đến quá trình rèn luyện của hắn ở thế giới hiện thực.
Trong thế giới thực, Tô Hiểu hiếm khi có cơ hội chiến đấu toàn lực. Lần này, hắn liều mạng với con hổ khổng lồ, rốt cuộc đã kích hoạt thành quả ba năm khổ luyện đao thuật của bản thân.
Thế giới thực giống như một cái “Lồng giam”. Ngoại trừ báo thù ra, thì kỹ năng mà hắn khổ luyện để giết người sẽ không có bất luận tác dụng gì.
Khi báo thù, cơ bản là chỉ dùng một đao để hạ sát, không có cơ hội chiến đấu.
Nhưng Luân Hồi Nhạc Viên thì khác, ở đây đầy rẫy những nguy hiểm. Cho dù giàu có hay quyền cao chức trọng tại thế giới thực, nếu bản thân không đủ cường đại, ở trong Luân Hồi Nhạc Viên cũng chỉ có thể chờ đợi tử vong.
Được thoát khỏi “Lồng giam” ra ngoài.
Tô Hiểu cảm thấy thoải mái.
Trong Luân Hồi Nhạc Viên quả thực rất nguy hiểm, cá lớn nuốt cá bé, giống như một khu rừng rậm nguyên thủy. Nhưng so với thế giới thực, hắn thích nơi này hơn.
Có lẽ trời sinh hắn đã phù hợp với Luân Hồi Nhạc Viên, và chỉ có ở đây hắn mới có thể phát huy hết tài năng của mình.
Mạo hiểm ở thế giới khác đồng thời nhận được sức mạnh, đây là một loại trải nghiệm không tệ.
Tô Hiểu hít sâu một hơi. Hắn quyết định rèn luyện thật tốt trong Luân Hồi Nhạc Viên, trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn, tiếp tục mạnh mẽ hơn, cho đến khi hắn mạnh hơn bất kỳ ai khác. Bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể thoát khỏi gông cùm.
Nhưng trước khi thực hiện được ước nguyện to lớn này, hắn phải ăn no bụng trước đã; mà cá lớn đangvùng vẫy trên bãi cỏ, rõ rang chính là bữa trưa tốt nhất.
Cạo vảy, mổ bụng, lấy nội tạng, nhóm lửa…
Mười mấy phút sau, con cá lớn dài hơn hai mét đã được nướng trên bếp lửa.
Con cá lớn có lẽ sẽ không ngon nếu không có gia vị; hơn nữa, hắn nhận ra một chuyện, đó là giết chết con cá này cũng sẽ không thu được năng lượng.
Chắc là con cá này quá yếu, căn bản không đạt tới tiêu chuẩn về năng lực thiên phú [Phệ Linh Giả] của hắn.
Điều này cũng hợp lý, nếu như giết chết bất kỳ sinh vật nào đều có thể nhận được năng lượng, vậy Tô Hiểu chỉ cần giẫm chết một tổ kiến là có thể tăng 100 điểm năng lượng. Đây là giới hạn tối đa hắn nhận được ở mỗi thế giới.
Về tác dụng của năng lượng, đến bây giờ Tô Hiểu vẫn chưa rõ lắm, nhưng có lẽ sẽ có hiệu quả quan trọng trong tương lai.
Nhánh cây cháy phát ra vài tiếng giòn tan, con cá lớn nhanh chóng được nướng chin. Dầu và nước tràn chảy ra ngoài, nhỏ giọt trong đống lửa phát ra tiếng xèo xèo.
Cắt một miếng thịt cá, Tô Hiểu trực tiếp nhét vào trong miệng. Tuy rằng nhìn đẹp mắt, nhưng mùi vị không ngon lắm, dù sao cũng không tẩm bất cứ gia vị gì.
Nhưng sau khi nhai vài cái nuốt xuống, Tô Hiểu hơi ngây ra.
Miếng thịt cá trong miệng hắn rất mềm, tươi và ngon, còn có một loại hương vị đậm đà của thịt cá, mà cho bất cứ gia vị nào cũng thừa.
Ngon, rất ngon, đây hẳn là món ăn ngon nhất mà hắn từng ăn.
Nuốt thịt cá vào miệng, Tô Hiểu nuốt nước bọt nhìn con cá lớn kia. Có lẽ hắn không chỉ nhận được sức mạnh trong vị diện diễn sinh, mà còn có thể thưởng thức đủ loại đồ ăn ngon.
Thưởng thức một bữa trưa ngon miệng, Tô Hiểu không nỡ rời đi, mãi cho đến khi hắn ăn không nổi nữa.
Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hắn có thể lấy được thân phận thủ lĩnh thị vệ; đã đến lúc chuẩn bị ám sát quốc vương rồi.
Đó mới là nhiệm vụ cuối cùng của hắn, hiện giờ tất cả chỉ là đặt nền móng.