Cụm khói xông thẳng lên trời, đám cháy bùng lên bởi thuốc nổ gây ra mùi hôi thối trộn lẫn với mùi cháy khét của lông tóc, tạo nên một thứ mùi kỳ quái khó tả, khiến cho Tô Hiểu phải nhíu chặt mày.
Tầm nhìn bị đụn khói che mờ, làm hắn không tài nào phán đoán được vị trí cụ thể của con hổ khổng lồ kia.
"Grào!!!"
Từ trong đụn khói truyền tới tiếng hổ gầm đầy phẫn nộ. Sau khi nghe được tiếng gầm kia, Tô Hiểu lập tức tăng sự chú ý lên cao độ, thế nhưng các thớ thịt toàn thân lại rơi vào trạng thái thả lỏng.
Các cơ căng cứng sẽ dẫn đến sự trì hoãn của động tác, trong lúc chiến đấu sẽ xuất hiện sơ hở chí mạng.
Thanh đao trong tay hắn tự động hạ xuống, mũi đao chạm đến mặt đất.
Con hổ to lớn kia còn chưa xuất hiện, nó vẫn giấu mình trong đám khói dày đặc. Song Tô Hiểu có thể cảm nhận được, con hổ khổng lồ đó đã phát hiện ra hắn.
Bỗng một cơn gió mạnh từ giữa rừng cây thổi tới. Cụm khói dày đặc kia cứ thế từ từ bị thổi tan.
Đúng vào lúc này, một cơ thể khổng lồ mang theo làn khói xanh mỏng manh từ đám khói xông thẳng ra. Chính là con hổ khổng lồ đó.
Con hổ khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của Tô Hiểu này đã không còn vẻ uy phong lẫm liệt vốn có nữa. Một mảng lông lớn trên thân của nó đã bị đốt cháy trơ trọi, những sợi lông cháy xém đang dán sát vào lớp da của nó thậm chí còn ẩn hiện những tia lửa.
Trên cơ thể khổng lồ ấy cũng đã đầy rẫy những vết hằn, vô số đao thương đã khảm trên da thịt của nó, đếm không xuể được.
Thương thế nghiêm trọng nhất là ở một con mắt của con hổ khổng lồ này. Xung quanh con mắt ấy đã cắm đầy đinh sắt, chất dịch màu đỏ sạm tuôn ra từ hốc mắt của nó.
Sau khi phát hiện ra thương thế của con hổ to lớn nọ, khóe miệng Tô Hiểu lập tức lộ ra ý cười. Loại thương thế kiểu này, cho dù có không chết đi nữa thì chí ít cũng giảm sức chiến đấu xuống chín thành công lực. Cái bẫy của hắn đích thực vô cùng hữu hiệu.
Quả nhiên, loài người mới là sinh vật nguy hiểm nhất của thế giới tự nhiên.
Con hổ khổng lồ nọ mang theo tiếng gió rít gào, lao về phía Tô Hiểu, mới mấy bước mà đã xông đến trước mặt hắn rồi.
So với con quái thú kềnh càng cỡ con hổ khổng lồ này, Tô Hiểu còn chưa cao bằng cái chân trước của đối phương.
Ấy vậy mà chẳng biết tại sao, trái tim của hắn bắt đầu đập dồn dập. Đối thủ to lớn kiểu này khiến hắn có thêm mấy phần hưng phấn.
Không chờ đến khi con hổ khổng lồ kia nhảy đến, Tô Hiểu giậm mạnh chân xuống đất xông tới, khiến đám lá khô xung quanh bay tứ tán. Chỉ vài bước, hắn đã xuất hiện trước mặt con hổ lớn, thanh đao trong tay nhắm chém về phía chân trước của nó.
"Phụttt."
Máu tươi bắn tung tóe, chân trước của con hổ khổng lồ bị chém một vết thương sâu hoắm. Thanh【 Trảm long đao 】này không hổ danh là loại vũ khí được đánh giá điểm số 10, ấy vậy mà có thể chém rách lớp da, rồi khứa vào sâu trong phần thịt của con hổ lớn này mà hầu như chẳng hề phí chút sức lực nào.
Con hổ khổng lồ gào lên một tiếng đau đớn. Vết thương do vụ nổ trước đó đã khiến động tác của nó bị trì hoãn, cho đến giờ đại não vẫn còn lờ đờ.
Vào lúc con hổ lớn nọ chuẩn bị phản kích lại, Tô Hiểu đã nhảy sang một bên, vừa đúng ngay phía bên trái cơ thể của con hổ, cũng chính là điểm mù phía sau con mắt bị chột của nó.
Hai bộ móng vuốt to chừng cái cối xay liên tiếp quơ quào về phía trước. Bộ vuốt lộ ra kia ấy thế mà lóe lên bóng sáng của kim loại. Một khi bị vồ trúng, Tô Hiểu tuyệt đối sẽ phải trả cái giá cực kỳ thê thảm. Còn may là con hổ khổng lồ kia vẫn chưa thể gây bất kỳ thương tích nào cho hắn.
Nhân cơ hội này, Tô Hiểu rướn người về phía trước, hai tay nắm chắc cán đao, chém vào phần móng vuốt của nó thêm một nhát.
Sở dĩ lựa chọn chém vào phần vuốt hổ như vậy, Tô Hiểu cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi. Con hổ khổng lồ này chí ít cũng cao đến bốn mét, cho dù có muốn công kích vào vị trí yết hầu hay phần đầu, hoặc những chỗ hiểm khác của nó cũng đều vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, trước sự uy hiếp của hai bộ móng vuốt kia, Tô Hiểu không dám tùy tiện công kích vào những chỗ yếu của con hổ khổng lồ ấy.
Cơ mà cũng chẳng hề hấn gì cả. Thời hạn của nhiệm vụ nhánh còn những vài tiếng đồng hồ, Tô Hiểu vẫn còn thời gian, chỉ có con hổ lớn kia là không.
Mới chỉ đánh có một lúc, mặt đất lân cận đã bị nhuộm đầy máu tươi rồi. Chẳng bao lâu nữa con hổ lớn cũng sẽ phải ngã xuống do mất quá nhiều máu. Đến khi đó, nó chỉ có thể chịu trận, tùy ý hắn tùng xẻo mà thôi.
Con hổ khổng lồ ấy cũng phát hiện ra điểm này, con mắt còn sót lại nhìn chằm chằm Tô Hiểu một cách đầy thù hận, đồng thời nó cũng bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
Loài dã thú vốn chính là vậy. Trong tình huống tồi tệ cực độ, chỉ trừ khi sau lưng có con nhỏ cần phải bảo vệ, còn hầu hết bọn dã thú này đều sẽ lựa chọn cách bỏ chạy thoát thân.
Hám lợi tránh hại không chỉ là bản tính của riêng loài người, cả bọn dã thú cũng thế thôi, mà con hổ khổng lồ với chỉ số thông minh rất cao này thì càng khỏi phải bàn.
Con hổ nọ thở hổn hển nặng nề, bộ móng vuốt sắc nhọn bấm chặt vào mặt đất, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Cuộc chiến đã tiến đến bước đường này, Tô Hiểu sao có thể tiêu phí mất cả đống thời gian quý báu đi bố trí bẫy rập rồi để nó chạy thoát dễ dàng như thế được.
Đúng lúc con hổ lớn kia có ý định rút lui, thanh【Trảm long đao】trong tay hắn cũng liên tục chém tới, lưu lại vô số vết đao, khiến máu thịt lẫn lộn trên cơ thể của nó.
Nhìn thanh máu của con hổ này chỉ còn lại 8%, nếu không phát sinh biến cố ngoài dự đoán, nó ắt hẳn chết chắc không có gì phải nghi ngờ nữa.
Trong Luân Hồi Nhạc Viên, với mức máu dưới 10% thì trước giờ chưa từng xảy ra tình huống cuồng hóa nào cả. Sau khi lượng máu xuống dưới 10%, bất kỳ sinh vật nào cũng đều trở nên vô cùng yếu ớt.
Đừng nói đến chuyện cuồng hóa, giờ thì ngay đến hành động chạy con hổ đó cũng không chạy một cách nhanh nhẹn được nữa rồi; các đòn công kích lại càng loạn xà ngầu, một lòng chỉ muốn đào thoát mà thôi.
Lúc con hổ khổng lồ ấy có ý định bỏ chạy đến lần thứ sáu, cũng là lúc Tô Hiểu đâm được thanh đao của mình vào chân sau của nó. Sau đó, hai tay của hắn nắm chặt cán đao, cắt mạnh ra ngoài.
Tiếng lưỡi đao rạch qua da thịt vô cùng đặc biệt. Tô Hiểu vẫn đang nắm chặt cán đao, có thể cảm nhận rất rõ ràng thời khắc lớp da thịt kia bị cắt ra cũng tạo nên chút rúng động nhỏ cho thân đao.
Con hổ nọ rống lên một tiếng bi ai, trên chiếc chân sau xuất hiện một vết thương sâu hoắm. Trước khi vết thương ấy thấm đẫm máu tươi, Tô Hiểu còn nhìn thấy một sợi gân bên trong đã bị cắt đứt.
Gân đứt, đồng nghĩa với việc con hổ ấy đã đánh mất cơ hội bỏ chạy rồi. Ngày hôm nay nó phải chết chắc.
Có lẽ nó cũng phát hiện ra điểm này nên đã thay đổi thái độ, quay mặt về phía Tô Hiểu, không ngừng gầm lên những tiếng uy hiếp.
Lúc này, Tô Hiểu đứng trước mặt con hổ lớn, thân trên để trần nhuộm đỏ máu huyết của nó.
Cái cảm giác máu tươi trơn trượt và ấm nóng kích thích sát khí của Tô Hiểu, khiến hắn lúc này trông đặc biệt hung hãn.
Đứng trước con dã thú có kích cỡ ngang ngửa một ngôi nhà, Tô Hiểu vẫn cười, cười vô cùng ôn hòa.
"Chủ nhân của núi Colpo" đã hùng bá tại ngọn núi Colpo này trong suốt nhiều năm. Từ trước tới nay chưa từng biết sợ hãi trước bất kỳ sinh vật nào.
Thế nhưng vào giờ khắc này, con thú khổng lồ ấy lại có phần sợ hãi Tô Hiểu. Bởi vì con người đang đứng mỉm cười kia, có khả năng sẽ đoạt đi sinh mạng của nó.
"Gràooo!"
Tiếng gầm mang theo cả sự giận giữ và nỗi hoảng sợ, vang vọng khắp cả ngọn núi Colpo.
Cước bộ của Tô Hiểu vô cùng nhanh nhẹn xông về phía con hổ lớn, thỉnh thoảng còn thay đổi vị trí.
Con hổ khổng lồ cũng cúi thấp cơ thể xuống, xem ra nó đã chuẩn bị liều mạng với Tô Hiểu.
Bộ vuốt hổ mang theo luồng gió tanh vồ tới trước mặt Tô Hiểu, có thể nói, cú vồ này vừa nhanh vừa gấp gáp. Con hổ này vậy mà lại có thể ẩn giấu đi tốc độ vốn có, mãi đến khi bị dồn đến bước gần kề với cái chết mới bộc lộ ra, chuẩn bị dành cho Tô Hiểu một nhát chí mạng.
Nếu bị trúng một cú vồ này, cho dù hắn có may mắn thoát chết thì cũng chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy mà thôi.
Nhìn thì có vẻ Tô Hiểu đang chiếm ưu thế, nhưng kỳ thực không phải. Thực lực giữa hắn và con hổ khổng lồ này quá cách biệt. Mặc dù đã bị hắn chém mười mấy đao, nhưng thanh máu trên đầu của nó chỉ bị giảm đi cỡ 1%, căn bản chẳng thấm vào đâu cả. Đấy là 1% này còn tính luôn cả lượng máu mà nó đang nhanh chóng mất đi nữa.
Thế nhưng nếu đổi lại là hắn bị trúng ngay một cú vồ của con hổ, vậy thì cuộc chiến có lẽ đã kết thúc rồi.
Cú vồ chí mạng ấy đã gần kề trước mắt, song Tô Hiểu vẫn duy trì tư thế xông lên trước, chủ động tiếp chiêu trực diện.
Đúng vào lúc Tô Hiểu sắp bị vuốt hổ vồ tới, hai chân của hắn bỗng chuyển hướng, tạo thành tư thế nửa quỳ, trọng tâm cơ thể hạ thấp, cả người bật ngửa về sau.
Bộ vuốt mang theo mùi máu tươi nồng nặc quét sát sống mũi của Tô Hiểu, cuồng phong thổi tung đám tóc lòa xòa của hắn.
Hai đầu gối của Tô Hiểu trượt xuống đám lá cây dưới mặt đất. Hắn đã tránh thoát được cái vuốt hổ trong đường tơ kẽ tóc.
Một tay vỗ xuống đất lấy đà, Tô Hiểu vọt ngay người lên, vị trí hiện tại của hắn vừa đúng ngay phía dưới đầu của con hổ. Yết hầu, nơi yếu nhất của con hổ đang lộ ra trước mắt hắn.
Đương nhiên Tô Hiểu sẽ không khách sáo mà chém thẳng một đao rồi.
Một lượng máu lớn phun trào, tưới đẫm toàn thân của hắn.
Vào lúc Tô Hiểu và con hổ khổng lồ kia đang liều mạng với nhau, trong bụi cây cách đó khá xa ẩn hiện một bóng người nhỏ gầy, từ hình thể có thể nhận ra, đây là một đứa trẻ.
"Quá... Quá mạnh!"
Lùm cây lay động, một cái đầu của con nít thò ra khỏi đám cây, chiếc mũ rơm đội trên đầu còn dính vài chiếc lá xanh.