"Các anh em, đi theo ta!"
"Giết! băm tên Byakuya thành vạn mảnh!"
Đám hải tặc nhao nhao chạy trên đường phố của vương đô, sau khi dân chúng trong vương đô nhìn thấy cảnh này, ai cũng sợ hãi la hét bỏ chạy.
Đám hải tặc đi về phía vương cung, chúng tàn nhẫn vô cùng, trên đường đi không tiếc phóng hỏa đốt nhà
Ngoài thành lửa cháy đến tận chân trời, bên trong thành sau đó cũng bốc lên từng cột khói dày đặc.
Tô Hiểu đi trong màn đêm, rất nhanh liền vượt qua đám hải tặc, hắn đi tới trước hoàng cung.
Ở thế giới One Piece này thì Vương quốc Goa chỉ có thể được coi là một quốc gia nhỏ, cho nên Vương cung cũng chỉ là một tòa lâu đài nhỏ không chiếm quá nhiều diện tích.
Ẩn mình gần vương cung, Tô Hiểu bắt đầu chờ đợi đám hải tặc Krieg.
Vương đô này được chia ra làm ba khu vực, khu vực phía bên ngoài là dành cho dân thường, sau đó tới khu phố trung tâm, và cuối cùng là vương cung.
Ngoài ra khu vực vương cung còn có một lớp tường thành bao bọc, nhưng bức tường thành này cũng không tính là quá cao. Nhưng rất nhanh sau đó cũng bị đám hải tặc phá vỡ, chúng bắt đầu tiến vào khu vực vương cung.
Đội cận vệ bảo vệ khu vực vương cung lúc này cũng đã được huy động, một lúc sau âm thanh giao chiến truyền đến.
Tô Hiểu vẫn như trước chờ đợi, bởi vì dựa vào hiểu biết của hắn thì đội thị vệ trong vương cung đều là miệng cọp gan thỏ, vì đám hộ vệ này chưa bao giờ nhìn thấy máu tươi, vì vậy chúng căn bản không phải là đối thủ của đám hải tặc.
Sự thật cũng đúng là như thế, chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ toàn bộ hộ vệ vương cung đã bị đánh lui, từ từ lùi về trước cổng vương cung.
Trông có vẻ đám hộ vệ vô cùng chật vật, mặt lo lắng hốt hoảng, bởi vì tử thương quá thảm trọng, một số tên bị giết không toàn thây, một số thì lâm trận bỏ chạy.
"Các anh em! Vương cung đã ở ngay trước mắt chúng ta, xông lên cướp đi nào!"
Krieg cũng giết đến đỏ mắt rồi, hắn lúc đầu bị Tô Hiểu lừa, còn sau đó thì một đường lao thẳng về vương cung, bây giờ đám hải tặc này đã hoàn toàn mất lý trí.
“Giết! Không để một tên nào sống sót!”
Krieg ra lệnh, mấy trăm tên hải tặc ở phía sau cũng gầm rú xông về vương cung giao chiến với đám hộ vệ.
Một cuộc chiến sinh tử nổ ra, hàng loạt tiếng súng lan truyền trong không gian, máu tươi bắn tung tóe, tay chân bị chặt đứt liên tục rơi xuống đất.
Trong vương cung, quốc vương vốn dĩ đang nghỉ ngơi thì bị tiếng động bên ngoài làm cho tỉnh giấc.
Hắn là quốc vương của Vương quốc Goa, là một người năm nay đã gần sáu mươi tuổi, nhưng đầu vẫn còn tóc đen, mặt để râu quai nón.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy!”
Quốc vương Philip - Herbert không kiên nhẫn đứng dậy, vương phi nằm bên cạnh hắn cũng lơ mơ ngồi dậy.
“Bệ hạ, hình như bên ngoài có tiếng súng nổ, chắc là xảy ra chuyện gì rồi.”
Vương phi trẻ trung sợ hãi co người dựa sát vào lòng quốc vương.
“Người đâu!”
Cửa phòng ngủ lúc này được mở ra, đi vào là một đại hán cường tráng, mặt vị đại hán này còn có một vết sẹo rất sâu, vết sẹo kéo ngang qua toàn bộ khuôn mặt, làm cho vị đại hán này trông dữ tợn hơn.
“Hausen, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người này được gọi là Hausen, là cận vệ của quốc vương.
Nhưng trên cổ Hausen lại có một cái còng kim loại, trên chiếc còng cổ màu đen này có một ít cơ quan cực kỳ tinh vi.
Nếu như Tô Hiểu có mặt ở đây thì hắn nhất định sẽ nhận ra cái vòng cổ này, đây là vòng cổ để trói buộc nô lệ trong One Piece.
Chiến binh Hausen này quả nhiên là một tên nô lệ, sống chết của hắn hiện giờ đang nằm trong tay quốc vương, cũng khó trách hắn lại trở thành cận vệ của quốc vương.
Hausen không nói gì mà chỉ ra ký hiệu.
Hausen không còn nói chuyện được nữa, bởi vì đầu lưỡi của hắn đã bị thương nhân buôn nô lệ cắt mất, nếu như không phải cơ thể của hắn mạnh mẽ bất thường, thì có lẽ hắn đã bị thương nhân buôn nô lệ kia giết chết.
“Hải tặc? Sao trong vương cung của trẫm làm thế nào lại có Hải tặc, Hữu đại thần ngươi mau phái người đi giải quyết đám Hải tặc này ngay cho trẫm.”
Tuy quốc vương đã cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, thế nhưng hắn cũng không để ý nhiều, xem ra hắn thực sự rất tin tưởng thực lực của lực lượng hộ vệ hoàng cung này.
Hausen ngay lập tức ngây người bên trong phòng, một phần là chiếc vòng nô lệ trên cổ hắn, nó trói buộc sự tự do của hắn, nếu như không làm theo chiếc vòng cổ này có thể sẽ nổ, lúc đó hắn chắc chắn sẽ chết.
Bên ngoài Vương cung, Tô Hiểu đang chờ đợi thời cơ đến.
Hiện tại vẫn chưa phải lúc hắn ra tay, mặc dù bên trong Vương cung lúc này đã đánh nhau cực kỳ kịch liệt, nhưng vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm.
Hỗn chiến kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, quốc vương nằm trong vương cung của mình rốt cuộc cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa, hắn rõ ràng cũng đã cảm giác được tiếng la hét giết chóc ngày càng gần hơn.
Ngay tại lúc này, quốc vương mới thực sự ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Ầm một tiếng, cửa phòng bị phá nát, Hữu đại thần người đầy máu tươi chạy vào bên trong phòng ngủ của quốc vương.
“Bệ hạ, không hay rồi! Đám hải tặc kia kéo lên đến đây rồi, hiện tại chúng đã lên tới lầu ba.”
Quốc vương lúc này biến sắc.
“Không thể nào! Hộ vệ của bản vương đâu rồi! Chẳng phải đám hộ vệ kia đều được tuyển chọn kỹ càng lắm sao, tại sao có thể bị đánh lui dễ dàng như vậy?”
Hữu đại thần quỳ trên mặt đất, cúi người lại không dám trả lời.
Hộ vệ bên trong Vương cung căn bản không phải là hộ vệ tinh anh, chỉ là một đám nhóc bỏ một số tiền lớn ra để vào làm mà thôi.
“Hausen, ngươi đi đi… Đợi đã…”
Quốc vương mặt mũi hiện đầy vẻ rối rắm, hắn biết Hausen thực sự rất mạnh, nếu như bây giờ hắn phát Hausen đi, thì bản thân hắn lúc này liền không còn người bảo vệ.
Còn nếu như không phái Hausen đi thì đám hải tặc kia rất nhanh sẽ giết đến chỗ hắn, đến lúc đó thì đừng hỏi tại sao đạn không có mắt.
“Ngươi mau dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đám hải tặc kia cho ta, xong thì ngay lập tức quay lại đây, coi như có bị thương cũng thì cũng phải quay về đây hiểu không. Nếu như bổn vương chết thì ngươi cũng phải chôn cùng!”
Ánh mắt Hausen không có một chút biểu tình nào, mà hắn chỉ ngây ngốc gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Lúc này Tô Hiểu đang đợi ở bên ngoài vương cung, hắn cũng nghe thấy một tiếng động rất lớn từ Vương cung truyền đến, ở trên tầng ba có một làn khí độc khổng lồ màu tím tràn ra.
“Cuối cùng cũng đến!”
Tô Hiểu thả lỏng người nhảy lên, cả người hắn lúc này giống như một con thằn lằn leo lên bên trên vách tường cung điện.
Hắn linh hoạt khéo léo leo lên phía trên, trực tiếp leo qua tầng thứ ba của vương cung.
Hiện tại đang có đánh nhau tại tầng ba, cho nên quốc vương không có khả năng trú chân từ tầng ba trở xuống.
Lúc đến tầng thứ ba, Tô Hiểu thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy hai người đang đánh nhau, đó là Krieg cùng với một đại hán.
Nhưng cái làm Tô Hiểu không thể tưởng tượng được là Krieg thế mà bị đánh cho thảm bại, một cánh tay bị quật gãy, xem ra không thể chống cự được bao lâu nữa.
Còn gã đại hán kia giống như một chiếc xe tăng hình người, mỗi lần tấn công đều phá nát một mảnh tường lớn, nếu như để Tô Hiểu hắn mà đánh cùng với tên quái thai này, thì không cần đến hai phút là hắn sẽ bại trận.
Hắn không trực tiếp áp sát quốc vương, quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt, vì nếu như giao thủ cùng với kẻ địch như này thì không khác gì đang tìm cái chết.
Hắn phỏng đoán thì sức mạnh thuộc tính của tên đại hán này cũng phải vượt 20 điểm.
Mà Krieg rất nhanh đã không thể kiên trì nổi, cho nên thời gian của hắn không còn nhiều, vậy nên cần phải nhanh chóng hành động.
Vì Vương cung có rất nhiều phòng cho nên hắn phải kiên trì tìm kiếm thông qua cửa sổ.
Tầng bốn không phát hiện tên quốc vương thì hắn lập tức trèo lên tầng năm, rồi tầng sáu,...
Đang trong lúc tìm kiếm gấp rút thì Tô Hiểu cuối cùng cũng tìm thấy tên quốc vương thông qua cửa sổ.
Đối phương không ở trong phòng mà là đang chạy trốn trong hành lang, xem ra là tên này muốn đi lên nơi cao nhất để trốn, mục đích là giảm thiểu tỉ lệ bị hải tặc phát hiện.
Bởi vì phía bên dưới lâu đài liên tiếp truyền đến chấn động lớn, làm cho tên quốc vương này xuất hiện hoảng loạn trong lòng.
Ánh trăng tươi sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào, quốc vương dốc sức chạy nhanh đến phía bên kia của hành lang.
“Bệ hạ, phù, thiếp…thiếp thực sự không chạy nổi nữa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.
Vương phi chạy trốn theo quốc vương, vì mệt nên ngồi thở hồng hộc dưới đất.
Sắc mặt quốc vương biến hóa không ngừng, nữ nhân này của đối với lão ta mà nói thực sự có chút cảm giác mới mẻ, nhưng so với mạng của gã mà nói, nữ nhân này thực sự chả là cái thá gì.
“Vậy ái phi cứ nghỉ ngơi ở đây.”
Nói xong, tên quốc vương liền quay đầu chuẩn bị rời đi, để lại vương phi ngồi thẫn thờ dưới mặt đất nhìn gã.
Nhưng chính vào lúc này, phía cửa kính của hành lang một tiếng một tiếng phá cửa vang lên, từ bên ngoài cửa sổ một người cầm dao trong tay bay vào.
…………………………….