Sau khi Tô Hiểu chém một đao gần như là chí mạng này, con hổ khổng lồ bắt đầu trở nên tê liệt, cơ thể kềnh càng của nó đổ sập lên người hắn.
Bị ép phía dưới cơ thể của con hổ khổng lồ, Tô Hiểu chỉ cảm thấy đỉnh đầu có cảm giác choáng váng. Hắn lập tức ý thức được điều không hay nên lập tức lăn sang bên cạnh.
"Ầm."
Bụi đất cuộn lên mùi mịt, con hổ to lớn kia cứ thế ngã ra đất, có vẻ đã chết mất rồi.
Tô Hiểu đứng ngay dậy, toàn thân nhuộm đầy máu tươi, cảnh giác nhìn chằm chằm con hổ vừa ngã xuống. Hắn không áp sát con hổ, bởi thanh máu trên đầu của nó vẫn còn hiển thị 5% sức sống.
Chủ nhân của núi Colpo vẫn chưa chết. Con hổ khổng lồ này thậm chí thông minh đến mức biết giả chết để khiến Tô Hiểu lơ là cảnh giác.
"Thật là một con vật khôn ngoan."
Thanh trường đao khẽ vung lên, những giọt máu tươi còn dính trên thân đao theo đó mà văng ra, tạo nên vết máu hình nửa vòng tròn trên mặt đất.
"Phù..."
Tiếng thở dốc nặng nề truyền đến. Tuy chỉ là giao thủ vài hiệp, song lại vô cùng nguy hiểm, điều này đã tiêu hao một lượng lớn thể lực của Tô Hiểu.
Hắn mới có 5 điểm thể chất. Điều này chứng tỏ sức chịu đựng của hắn không lớn, chỉ ngang bằng với một người bình thường mà thôi.
Ở thế giới hiện thực, muốn tăng được 1 điểm thuộc tính cũng đã khó bằng lên trời. Tô Hiểu đã phải mất đến ba năm khổ luyện mà mới chỉ tăng lên được 1 điểm thể lực và 2 điểm tốc độ.
Chỉ dựa vào 3 điểm thuộc tính cao hơn người thường này, Tô Hiểu đã có thực lực đè bẹp được người thường rồi. Có thể thấy, sau mỗi lần điểm thuộc tính thăng hạng sẽ có thay đổi lớn chừng nào.
Một phút, hai phút. Một người, một hổ bắt đầu giằng co. Chủ nhân của núi Colpo vẫn còn đang giả chết, mà Tô Hiểu cũng không có ý tấn công đối phương. Hiện giờ hắn cần chút thời gian khôi phục lại thể lực.
Bỗng con hổ đang ngã trong vũng máu kia mở bừng con mắt duy nhất ra. Trong con mắt còn lại ấy phảng phất nét tuyệt vọng, cũng có nét không cam lòng.
Khó có thể tưởng tượng nổi, một con dã thú lại biết thể hiện tâm tư phức tạp đến vậy. Có điều cũng không tính là quỳ lạ, động vật trong thế giới One Piece đều có IQ cao cả.
Thậm chí, ở một vương quốc sa mạc trong thế giới One Piece còn có một con lạc đà háo sắc, chỉ chịu chở nữ nhân nữa kìa.
Chủ nhân của ngọn núi Colpo miễn cưỡng đứng dậy, giương một con mắt lên nhìn chằm chằm Tô Hiểu, bên khóe miệng còn chảy một dòng máu đỏ bầm.
Sau khi khôi phục được chút thể lực, Tô Hiểu chầm chậm tiến lại gần chủ nhân của núi Colpo.
"Grào!"
Một tiếng gầm trầm thấp, mang theo hàm ý uy hiếp vang lên. Đồng thời, bộ móng vuốt hổ cũng vồ về phía Tô Hiểu với ý thăm dò.
Tô Hiểu lập tức lùi về sau, nhưng chỉ vài giây sau lại tiến lên lần nữa.
Hắn không lựa chọn cách liều mạng với con hổ trước mặt. Bởi hắn hiểu rõ, dù đã có bộ dạng như hiện tại, nhưng nó vẫn đầy đủ năng lực giết chết Tô Hiểu.
Đẳng cấp trong thế giới One Piece quá cao, Tô Hiểu chỉ có thể đối phó thận trọng.
Sau khi phát giác việc Tô Hiểu đang cố tình kéo dài thời gian, chủ nhân của núi Colpo đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nó đã gặp phải một gã thợ săn quá dày dạn kinh nghiệm.
Chủ nhân của ngọn núi Colpo run rẩy bốn chân, nỗ lực đứng vững, sau đó phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa. Đây có lẽ là tiếng gầm vang vọng núi rừng cuối cùng của nó.
Sau tiếng gầm ấy, chủ nhân của núi Colpo bèn lết tấm thân tàn phế của mình, trực tiếp bổ nhào về phía Tô Hiểu. Thậm chí nó không thèm quan tâm việc trong tay hắn đang cầm một lưỡi đao sắc bén, không thèm quan tâm đến phần nội tạng bị rạn nứt trong cơ thể.
"Uỳnh, uỳnh."
Cùng với những bước chạy của con hổ khổng lồ nọ, mặt đất khoảng chừng mấy trăm mét xung quanh cũng đều phát ra những tiếng chấn động nhẹ.
Đến rồi! Con dã thú trước mặt đã muốn liều chết phản công đây mà.
Khí thế đích thực của chủ nhân núi Colpo quả thật như vũ bão. Đáng tiếc, thân thể đầy thương tích kia lại khiến cho cú vồ cuối cùng của nó không đủ lực.
Nó lựa chọn cách thức tấn công đối phương đơn giản nhất, đó chính là cắn xé, há to chiếc miệng rộng ra cắn trực diện Tô Hiểu.
Chỉ có điều, do chân sau của nó đã bị đứt gân trước đó, cho nên còn chưa chạy được mấy bước, chủ nhân của núi Colpo đã bổ nhào xuống đất; động tác cắn xé của nó lập tức bị biến tướng, vốn dĩ từ thế tấn công lại trở thành nạp mạng.
Chiếc miệng hổ to lớn chìa tới trước mặt Tô Hiểu kiểu này khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. Thế nhưng động tác tay của hắn lại không hề chậm trễ, một đao đâm về phía trước.
Trước hết, thanh【Trảm Long Thiểm】cắt rách khoang miệng mềm mại của con hổ lớn, sau đó xuyên qua lớp khung xương, đâm sâu vào trong đại não của nó.
【Trảm long thiểm】vốn là trang bị màu trắng được đánh giá ở mức điểm 10, là sự tồn tại đỉnh cao của trang bị màu trắng; thậm chí còn vượt mặt một số trang bị màu xanh lục nữa, cho nên về độ sắc bén thì tuyệt đối đáng tin cậy.
Phải chịu những vết thương nghiêm trọng ngần ấy, cuối cùng con mắt duy nhất của con hổ khổng lồ cũng đành xám xịt dần. Trong chớp mắt, thanh máu trên đầu trượt nhanh về mức thấp nhất rồi lập tức trống không.
Chịu những thương thế cỡ ấy mà con hổ lớn này vẫn còn chưa chết, thế thì sinh mạng của nó ghê gớm đến mức nào kia chứ.
Mà tiếp sau đó lại diễn ra một màn khiến người ta khó có thể lường trước được.
Con hổ vốn bị hắn đâm xuyên não bộ kia, ấy vậy mà lại chủ động rướn người về trước, khiến cho thanh đao vào càng sâu thêm nữa. Ngược lại, Tô Hiểu chợt biến sắc.
Cùng với đà rướn về trước của con hổ kia, một cánh tay của hắn cũng rơi ngay vào phạm vi ngoạm cắn của nó.
Miệng hổ đóng lại, cánh tay phải của Tô hiểu cũng bị ngoạm chặt.
Hắn lập tức cảm nhận được cánh tay phải đang cầm đao của mình bị thứ vũ khí sắc bén xuyên qua, đầu tiên là cảm giác tê dại, sau đó là cơn đau nhức thấu tâm can.
Tuy rằng cả cánh tay đã bắt đầu tê rần, nhưng Tô hiểu vẫn không chịu buông bỏ thanh【Trảm long thiểm】trong tay.
Hồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, cánh tay còn lại của Tô Hiểu lập tức xuất hiện một khẩu súng.
Hắn dí khẩu súng vào con mắt còn lại của con hổ rồi bóp cò.
"Pằng."
Con mắt đó lập tức nổ tung, dịch thể văng tung tóe.
Một phát súng này trở thành cọng cỏ cuối cùng đè ngã lạc đà, thanh máu của con hổ chính thức cạn sạch. Chiếc miệng rộng ngậm máu đang ngoạm chặt cánh tay của Tô Hiểu cuối cùng cũng lơi lỏng. Hắn nhanh chóng nhân cơ hội rút cánh tay ra.
Ngay tại vị trí giữa vai và cùi chỏ của cánh tay phải đã biến thành một mảng máu thịt lẫn lộn. Hắn bèn thử cử động cánh tay, cũng còn may là không đả thương gân cốt. Tuy rất đau nhưng gân cốt không hề hấn gì.
Cắn được một miếng này đã là sức cùng lực kiệt của con hổ khổng lồ kia rồi. Nhìn thì có vẻ thương tích rất nghiêm trọng, nhưng thực tế thì không thành vấn đề.
【Cậu đã giết được loài sinh vật tinh anh là chủ nhân của núi Colpo.】
【Chủ nhân của núi Colpo là loài sinh vật tinh anh, nên đạt được 3.2% Thế Giới Chi Nguyên, hiện tại cậu có tổng cộng 8.9% Thế Giới Chi Nguyên.】
【Phát động thiên phú 'Phệ Linh Giả', tăng vĩnh viễn 15 điểm pháp lực. Pháp lực hiện có là 91 điểm.】
Những thông báo của Luân Hồi Nhạc Viên khiến cho Tô Hiểu thả lỏng đôi chút. Vậy là chủ nhân của núi Colpo đã vong mạng triệt để rồi.
Mất một lượng lớn máu và sức lực khiến toàn thân Tô Hiểu trở nên yếu ớt, ngã ngồi luôn xuống đất.
Hắn lôi một điếu thuốc từ trong không gian trữ vật rồi mồi lửa lên, một làn khói nhẹ nhàng phiêu lãng trong không khí.
"Khụ, Khụ khụ..."
Tô Hiểu ngồi trên một bãi cỏ, cả người toàn là máu tươi, một bả vai rũ xuống không ngừng run rẩy. Hắn đã say mê cái cảm giác một mất một còn của trận chiến.
Kẻ thắng thì sống, kẻ bại phải chết, tuy rất tàn khốc nhưng cũng vô cùng giản đơn.
Thở ra một làn khói nhẹ, Tô Hiểu nhìn về phía thi thể của con hổ khổng lồ.
Bên trên thi thể con hổ ấy đang có một rương bảo vật màu lục nhạt trôi lơ lửng. Rương bảo vật ấy đang không ngừng phát ra sắc xanh lá mê người.
Tô Hiểu ráng hết sức chống đỡ thân thể nhuốm máu của mình đứng dậy. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy rương bảo vật màu xanh lục.
Mở được rương bảo vật màu trắng đã có thể đạt được loại trang bị thần kỳ là【Mặt dây chuyền vong thê】. Vậy rương bảo vật màu lục, so ra còn quý giá hơn rương bảo vật màu trắng này liệu có thể đạt được cái gì đây?
Trong lòng Tô Hiểu rúng động hừng hực. Song bây giờ chưa phải lúc.
Giữa rừng rậm đầy sự vật rẫy tiềm tàng này, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát sinh hiểm nguy. Mảnh đất xung quanh đây đều đã nhuộm đầy vết máu, mùi máu tươi rất có thể sẽ thu hút những con mãnh thú khác tới.
Tô Hiểu thu hồi rương bảo vật màu lục, dùng cán đao gõ rụng tất cả những chiếc răng hổ, sau đó chuẩn bị đi tới chỗ con suối gần đây để rửa sạch cơ thể. Nhưng đúng vào lúc này, trong một bụi rậm cách hắn khoảng mười mấy mét phát ra tiếng động cực nhỏ.
Ánh mắt của Tô Hiểu lập tức trở nên sắc bén, tay nắm chặt thanh 【Trảm long thiểm】, chăm chú nhìn về bụi rậm kia.
"Là ai? Ra đây!"
Tô Hiểu quát lên một tiếng. Nếu trong bụi rậm là dã thú thì tuyệt đối sẽ có phản ứng.
Thế nhưng trái ngược lại, trong bụi rậm vô cùng yên tĩnh. Điều này khiến cho hắn đề cao cảnh giác.
Trong bụi rậm, có lẽ có người.