"Anh Tô!"
Nghe là biết ai liền, Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn qua, ngoài ý muốn nhìn tới người quen. Hơ, cũng không ngoài ý muốn lắm, Lâm Vũ Phi gây án, nếu không có ai chống lưng giùm, một diễn viên hạng 3 nho nhỏ, ở tù là cái chắc. Nếu cậu ta không muốn đi tù, thì bắt buộc phải nhờ quan hệ, nhờ thằng bạn trai nhà giàu giúp đỡ là đúng bài.
Người kia cũng lắp bắp kinh hãi: "Mộng Khiết?!"
Dương Trường Miên hít hà mấy hơi drama: "..." Hung thủ giết người đi chung với anh trai ruột thừa của Lý Mộng Khiết, chuyện gì đây?
Lý Mộng Khiết lười xen vào chuyện người khác, chuyên tâm moi bưởi.
Tô Hạ Dương tức giận chỉ tay: "Cậu còn dám vác mặt tới đây? Cút cho tôi!"
Lâm Vũ Phi đỏ hốc mắt, vội nấp sau lưng Lý Thiệu Tây, ủy khuất nói: "Em tới để xin lỗi anh, em không cố ý đâu! Là do anh hùng hổ dọa người trước! Nếu anh không ép buộc anh ấy, em cũng đâu có hoảng lên như vậy! Lỡ em cũng bị bắt oan rồi sao? Em đâu có câu dẫn anh ta đâu!" Lỗi là lỗi của Tô Hạ Dương, ai kêu anh ta buộc tội người khác làm chi, cậu ta chỉ có ý đồ thôi chứ chưa câu dẫn.
Lý Thiệu Tây hôm nay đến đây cũng là vì ra mặt cho bạn trai, gặp Lý Mộng Khiết thì lát khuyên cậu về nhà luôn: "Vũ Phi không cố ý, chuyện này chỉ là tai nạn không to tát gì, nhà họ Lý sẽ chịu tiền thuốc men và bồi thường cho anh. Vậy là hết chuyện, không ai nợ ai."
Dương Trường Miên, Tô Hạ Dương nghe mà cảm thấy thói đời ngày nay thật là dễ dàng đổi trắng thay đen. Tô Hạ Dương bị đẩy xuống thang lầu suýt chút nữa thì bị chấn thương sọ não, vậy mà qua miệng lưỡi của Lâm Vũ Phi, đầu mâu lại chĩa về phía anh ta, vô cơ gây rối cũng là anh ta, là anh ta tự làm tự chịu. Đâu ra cái suy nghĩ phiếm diện đó vậy?
Tô Hạ Dương giận run: "Tôi không cần bồi thường của mấy người, chờ thư của luật sư bên tôi đi."
Lý Thiệu Tây nhíu mày: "Trước khi tôi còn nói chuyện tử tế thì khuyên anh lui một bước đi. Thư luật sư của anh là do công ty thuê giùm đúng không?"
Hắn nhún vai, cười cợt nhã: "Thật ra, công ty đó, ba tôi là cổ đông lớn nhất. Anh nghĩ tôi sẽ cho phép, làm công ty mướn luật sư thay anh chống lại Vũ Phi à?"
Lý Thiệu Tây liếc mắt qua Lý Mộng Khiết: "Anh lại chưa chết, làm lớn chuyện không có lợi cho anh đâu. Với lại, anh lại là bạn của Mộng Khiết em tôi, nên tôi sẽ bồi thường hậu hĩnh một chút. Suất diễn phim hollywood thì sao? Còn một bộ phim văn nghệ có thể lấy thưởng nữa. Nếu chưa thỏa mãn, tôi có thể cho thêm."
Câu trả lời ở phía trên tất nhiên là không rồi, hoặc là Tô Hạ Dương tự mình mời luật sư thưa kiện Lâm Vũ Phi, sau đó bị công ty giải trí phong sát. Hoặc là anh ta lui nhẹ một bước, chỉ cần khai là mình không cẩn thận trượt chân té, bao che cho Lâm Vũ Phi, có bồi thường có thể nhận, Lý Thiệu Tây cũng hứa hẹn còn cho anh ta tài nguyên phát triển.
Lên thiên đàng hay xuống địa ngục, Tô Hạ Dương phải nghĩ cho kĩ càng.
Dương Trường Miên nghẹn cục tức giùm, Lý gia có khác, quan hệ rộng tới nổi chọt một chân vào giới giải trí, Lý Mộng Khiết muốn lật ngói nhà họ Lý, đúng là chuyện khó khăn.
Lý Mộng Khiết không care, Lý Thiệu Tây cái thói là vậy, hống hách tới hách dịch, tán cho một cái rồi thảy một quả táo, cái chiêu vừa đấm vừa xoa này xài đúng là nhuần nhuyễn. Lý gia khéo mà đẻ thật, một đám đàn ông, toan tính hết phần thiên hạ.
Sau đó, chỉ cần xào nhiệt độ của vụ tai nạn này lên, nghệ sĩ hot, công ty cũng được hưởng lợi, Lâm Vũ Phi tẩy trắng thành công mà không cần ở tù. Lý Thiệu Tây tính toán cũng hay đấy.
Lý Thiệu Tây mới nói mấy câu đã làm cho Tô Hạ Dương run run, người bị hại là anh ta, người chịu nhường nhịn cũng phải là anh ta. Sự nghiệp gầy dựng hơn 6 năm, chỉ bằng một câu nói của con trai cổ đông mà định đoạt tất cả. Chẳng lẽ, mạng anh ta không đáng giá tiền như vậy sao? Công lý ở đâu? Sao anh ta phải gánh chịu những chuyện như vậy chứ!
Lâm Vũ Phi mừng thầm, còn có chút đắc ý. Nhìn mà xem, ảnh đế fan vô số thì sao, còn không phải cúi đầu nhận thua trước cậu ta sao. Hứ, coi trọng đàn ông của anh ta thì sao, đây là vinh hạnh của anh ta mới đúng!
Soạt.
"Đây, đâm anh ta đi."
Tô Hạ Dương đờ đẫn ngẩng đầu, Lý Mộng Khiết cầm lấy con dao gọt hoa quả trên tay, xoay vài vòng mới chìa ra, cậu xoay đầu nhìn Lâm Vũ Phi: "Đâm đi, cho Lâm Vũ Phi đổ máu giống như anh ta đã từng làm. Như vậy thì không ai nợ ai rồi."
Dương Trường Miên vội vàng kéo cậu lại: "Nè, làm gì vậy, chúng ta không nên xen vào-"
Lý Mộng Khiết chỉ tay vào Lý Thiệu Tây đang đứng ngơ ra đó, mặt không biểu cảm nói: "Anh ta nói không ai nợ ai mà? Thì nợ máu phải trả bằng máu thôi, Lâm Vũ Phi đẩy anh Tô té bể đầu phải khâu mấy mũi. Bây giờ anh Tô chỉ cần đâm cho cậu ta khâu mấy mũi, vậy là huề rồi."
"..." Thật, thật vậy hả?