Lý Mộng Khiết vừa chờ vừa ngáp liên tục, nhớ tới chuyện hôm trước làm cậu ngủ không ngon chút nào. Ai mà ngờ cắn Khúc Sở Vân một ngụm còn bị người khác nhìn thấy, mất mặt xấu hổ.
“Cháu bé, trà chanh gừng xả mức dâu đặc biệt của con nè.” Bà chủ đóng gói một cốc lớn cho Lý Mộng Khiết, còn bỏ thêm vài lát chanh.
Lý Mộng Khiết nhận lấy: “…Cảm ơn ạ, con quét mã trả tiền rồi nha.” Cháu bé? Tính tổng số tuổi tám đời, chắc cậu cũng lên chức cụ rồi.
Hôm nay là ngày nghỉ, ngày mai ở trường học có bài thi tháng nên toàn trường được nghỉ một ngày để giáo viên họp thảo luận đề mục. Cậu cũng làm hết việc được giao ở công ty nên được ra về sớm. Nói tóm lại, hôm nay Lý Mộng Khiết muốn tận hưởng một ngày lười biếng ăn chơi. Cậu đã lên kế hoạch cả rồi, ăn trưa, đi trung tâm game chơi, ăn xế, đi sở thú, ăn chiều, đi xem phim, ăn tối rồi về ngủ. Thật là một kế hoạch hoàn hảo.
Cậu cũng có mời Dương Trường Miên đi cùng nhưng vì chuẩn bị cho bài kiểm tra ngày mai nên cậu ta từ chối, suýt thì cậu cũng bị bắt lại ôn tập chung. Thật là, phải biết học hành và nghỉ ngơi kết hợp chứ.
Đoạn đường đến trung tâm của thành phố thì khá vắng, buổi trưa cũng không ai đi đường, trời nắng không nói, còn nóng, kiểu này rất dễ say nắng đây…
“Hửm?”
Cách đó mấy chục mét bên kia làn đường dưới bóng cây xanh lớn, có một đám người vây quanh, chụm năm chụm ba lại với nhau, xì xào bàn tán gì đó, ngữ khí khẩn trương căng thẳng thấy rõ.
“Gọi xe cấp cứu đi!”
“Có phải sắp chết rồi không vậy?!”
“Đừng có nói xui!”
“Gọi cấp cứu chưa?!”
“Rồi!”
Lý Mộng Khiết hớp một miếng nước chanh, chớp đôi mắt. Ra là có người hấp hối bên đường. Gọi cấp cứu rồi thì chắc cũng ổn-
“A! Đột nhiên chảy máu rồi!”
“Làm sao giờ?!”
“Tui cũng có biết đâu!”
Người vây xung quanh đa số là các cô dì chú bác các hàng quán xung quanh đường, đừng nói biết chút kiến thức y học, thấy máu thôi cũng đủ hoảng rồi. Không ai muốn nhìn đồng bào của mình đột quỵ trước mặt mình, nhưng bọn họ lực bất tòng tâm, ngoài chờ xe cấp cứu tới không biết nên làm thế nào cho phải.
“…” Lý Mộng Khiết vò đầu, bước nhanh qua bên đó. Cậu không thích xen vào chuyện của người khác nhưng không có nghĩa là cậu sẽ thấy chết không cứu, trong khi bản thân cậu có khả năng cứu người.
“Nhường đường cho con chút ạ, con là bác sĩ đây.” Chen qua dòng người với cơ thể thấp bé thật là dễ dàng, mặc dù cậu muốn mình cao lớn hơn nữa cơ.
Lý Mộng Khiết có một kiếp làm bác sĩ, học đại học bảy năm, thực tập hai năm, chính thức vào làm tại bệnh viện được ba năm thì qua đời do lao lực quá độ. Vừa đặt chân tới cái ngưỡng ba mươi là y như rằng lại đi đời nhà ma, còn tưởng về sau có thể nghỉ làm lãnh lương hưu nữa chứ.
“…” Bác sĩ? Có nhỏ quá không vậy? Nhưng mà, lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng cậu ‘bác sĩ’ này thôi.
Trên đất nằm một cụ bà đầu tóc nữa trắng, khuôn mặt đỏ bất thường hiện lên vẻ đau đớn tột độ, đôi tay ôm ngực, mũi chảy máu, hơi thở nông, gấp gáp, tình trạng có vẻ không khả quan lắm.
Không có ống nghe ở đây nên Lý Mộng Khiết chỉ có thể bắt mạch cho người bệnh, xem tròng mắt, tự đoán tần suất tim đập. Đã có suy đoán, cậu vừa ngẩng đầu nói với những người xung quanh vừa bấm huyệt phong trì cho bà: “Cho cháu xin một cái khăn, một thao nước ấm với ạ.” Nước ấm để ngâm chân. Chỉ là tăng huyết áp ở tuổi già, xử lí một chút là khỏe ngay. Có điều, cần phải đi bệnh viện một chuyến kiểm tra toàn diện cho chắc.
Các cô chú vây xung quanh cũng không dám đứng gần, nghe vậy sôi nổi chạy đi chuẩn bị rồi nhanh nhẹn mang ra.
Lý Mộng Khiết vớ lấy ly trà chanh mới uống được vài hớp: “…” Đành phải hy sinh mày thôi, người anh em.
Bận rộn sơ cứu một hồi, xe cứu thương cũng tới, bà cụ cũng không cảm thấy khó thở nữa, an ổn nằm trên xe cấp cứu.
Lý Mộng Khiết đổ mồ hôi đầy đầu cũng bị lôi lên xe cứu thương theo: “…” Các cô chú xung quanh còn phải về mở quán không rảnh rang gì, với lại cậu là người cứu bà ấy, cần đi theo xem thế nào.
Toang ngày nghỉ, kế hoạch đổ vỡ luôn.
______
Bệnh viện thành phố.
Lý Mộng Khiết ngồi trên ghế chờ, nhìn số dư trong tài khoản trên điện thoại, u ám: “…” Còn đúng 500 ngàn, tháng này coi như bỏ. Biết vậy không rủ Dương Trường Miên đi ăn sang làm gì. Còn tận hai mươi mấy ngày nữa mới qua tháng mới, chỉ có thể ăn mì gói.
“Ồ? Còn 499 ngàn, bé Mộng Khiết nghèo ghê ta.”
Giọng nói trầm trầm, hơi thở trực tiếp phả vào vành tai mềm mại, làm Lý Mộng Khiết giật nảy bật dậy, xoa lỗ tai đang đỏ lên, thẹn quá hóa giận vung nắm đấm: “…Lại là thầy, biến thái.” Cậu hoài nghi ông chú già này có ý đồ không trong sáng với mình chứ không phải cậu tự mãn đâu.
Khúc Sở Vân ngay lúc cậu bật dậy đã vội né một bên tránh cho bị ăn đấm, cười tươi tắn: “Nhạy cảm như thế à.” Niềm vui chọc mèo hằng ngày rồi, không phanh lại được. Dấu răng hôm trước cậu cắn vẫn còn đây, làm hắn ngứa ngáy khó chịu, nóng trong người.
Lý Mộng Khiết sởn tóc gáy, dựng lông, có khác gì biến thái quấy rối đâu, cậu xoay đầu, mặt nóng bừng: “…Hừ!” Lớn từng này tuổi lần đầu cậu bị đùa giỡn như vậy đó, thẹn chứ sao không.
Khúc Sở Vân cười vài tiếng nữa, thấy con mèo sắp nhịn không được nhào qua cắn mình mới ngừng lại: “Em không tò mò sao tôi lại ở đây à?”
Lý Mộng Khiết hung dữ: “Không!”
Hắn vẫy tay, tính tình khó chiều quá nhưng hắn thích: “Tôi đi thăm bệnh, người bệnh em cũng quen đó nha.”
“??” Cậu có quen ai nhập viện đâu? Tô Hạ Dương xuất viện mấy chục kiếp rồi mà?