Dương Trường Miên kéo ghế ngồi xuống đầu giường bạn thân, lấy dao ra gọt táo: "Sao mà bị đuối nước được hay vậy bạn tôi?" Đài phun nước đó cậu ta cũng thấy qua, nước bên trong cao khoảng 1 mét rưỡi là cùng-
À, Lý Mộng Khiết cũng có 1 mét 48 à.
Lý Mộng Khiết: "..." Đừng nghĩ cậu không biết cậu ta nghĩ gì, biết hết đó, sống lại tận 9 lần mà.
Cậu bóc một miếng táo hình con thỏ mà Dương Trường Miên đã gọt, há mồm cắn một ngụm: "Là Lý Tiểu Bắc, thằng ôn đó hại mình."
Dương Trường Miên vừa gọt vừa ăn: "Là cậu ta à. Cậu không sao là tốt rồi, mình không có tiền cho cậu chi ra mời luật sư kiện cậu ta đâu." Lý Tiểu Bắc mà về Lý gia sống, Lý Mộng Khiết đứa con ruột thừa này chắc chắn sẽ bị đẩy ra chuồng gà.
Lý Mộng Khiết hung tợn cắn táo: "..." Trường Miên nói đúng, Lý gia là nhà giàu, quan hệ cũng rộng, một đứa nhỏ nhoi như cậu, đấu không lại.
Dương Trường Miên ghét bỏ, lấy khăn lau nước táo bắn lên mặt, lo âu cho thằng bạn: "Vậy cậu tính sao? Ăn nhờ ở đậu tiếp hay đi về nhà mẹ đẻ? Không thì tạm thời ở cùng mình?"
Lý Mộng Khiết không sao cả nói: "Mình ngủ nhà cậu, vừa học vừa làm. Tiền nhà cho mình nợ trước nha." Dương Trường Miên là cô nhi, từ nhỏ sống trong cô nhi viện, cậu ta vừa học vừa làm từ năm lớp 9 tích tiền mua một căn trọ riêng, học phí cũng tự trả, sống cũng không dễ dàng gì.
Giống như mấy kiếp trước thôi, nghề nào mà cậu chưa làm qua đâu, dễ ợt.
Dương Trường Miên không vui: "Cậu cứ ở lại thoải mái, chừng nào dư dả rồi báo đáp mình." Lý Mộng Khiết bây giờ khó khăn, là một người bạn, cậu sẽ giúp đỡ hết mình.
Dương Trường Miên mới nhớ tới: "Còn bố mẹ ruột của cậu đâu? Cậu không muốn về đó mà muốn ở cùng mình?" Lý Mộng Khiết không về Lý gia có thể hiểu được, nhưng không về nhà bố mẹ ruột lại là sao nữa đây.
Lý Mộng Khiết lột chuối, lúc nãy rời nhà đi đúng giờ cơm, cậu còn chưa ăn: "Vài tháng trước, bố mẹ ruột của mình đã mất rồi." Chưa kịp hay tin cậu mới là con ruột đã bán muối.
Dương Trường Miên không ngờ còn có chuyện này, vậy chẳng phải Lý Mộng Khiết sắp thành tiểu đáng thương rồi sao: "Vậy còn di chúc thì sao?" Ít nhất cũng phải để lại chút tiền cho con trai họ chứ.
Lý Mộng Khiết tỉnh như ruồi: "Di chúc để tên Lý Tiểu Bắc, đưa nhiên là cậu ta hưởng hết rồi." Mấy ngày nữa luật sư sẽ đến nhà họ Lý, cấp quyền tài sản cho Lý Tiểu Bắc, cậu một xu của bố mẹ ruột cũng không chiếm được.
Tài sản của bố mẹ ruột cậu cũng không ít, hai tiệm vàng một tiệm đá quý, bán được không ít tiền đâu, Lý gia lại được của hời từ trên trời rớt xuống.
Kiếp trước cậu vì còn tình cảm với người nhà họ Lý nên lựa chọn ăn nhờ ở đậu, nhường tài sản cho Lý Tiểu Bắc, không truy cứu về quyền đoạt tài sản theo ý của mẹ Lý. Lý gia mặt ngoài là một gia đình quốc dân nhưng thật ra cũng không phải như vậy, một đám ích kỷ. Không ít lần cậu muốn bỏ chạy, đi thật xa.
Dương Trường Miên buồn bực không thôi, thương cho số phận hẩm hiu của cậu bạn. Thảm quá thảm, cậu là cô nhi nên không trông chờ gì vào tình cảm gia đình. Chỉ tội Lý Mộng Khiết, đang có cha mẹ anh trai, nay lại hai bàn tay trắng. Nếu cậu là Lý Mộng Khiết, chắc cậu suy sụp tinh thần chết mất: "Không thể nào..."
Lý Mộng Khiết đã quá quen rồi, sống 9 kiếp, ngán người nhà họ Lý tới tận cổ. Cha không thương mẹ không yêu anh không chiều cũng không sao, cậu chỉ cần sống cho tốt, vượt qua ngưỡng 29 là được.
Hai người cho nhau nhìn nhau rồi lại nhìn miếng táo cuối cùng trên dĩa. Dương Trường Miên thương sót cho, từ bi nhường lại miếng táo: "..."
Lý Mộng Khiết cũng nói: "Mình muốn tìm việc từ bây giờ rồi." Cậu không còn là thiếu gia nhà giàu nữa.
Dương Trường Miên vì tiền đồ của thằng bạn đâu thúi ruột: "Cậu có muốn làm người mẫu ảnh không? Mình biết một chỗ đang tuyển người nè." Cậu ta cũng hay làm việc trong các studio nên thường hay thấy tuyển dụng về mảng này. Lý Mộng Khiết lại xinh đẹp thánh thiện như vậy, chỉ cậu đứng đó thôi cũng có thể cho người ta sáng ý.
Lý Mộng Khiết xoa bụng: "Mình biết cậu nói tới công ty xuất bản tạp chí nào luôn, nhưng mà thôi, mình không cần."
Dương Trường Miên không rõ, việc nhẹ lương cao mà không cần cái gì: "Tại sao chứ? Tạp chí Vy nổi tiếng lắm nha." Giờ mà còn kén cá chọn cua, Lý Mộng Khiết có mà cạp đất ăn, tuy cậu ta không ngại nuôi cậu, nhưng sau này thì sao được.
Lý Mộng Khiết liếc nhìn đồng hồ, 8 giờ rưỡi tối, một bóng dáng của người nhà họ Lý cũng không thấy đâu, chắc chạy qua bên Lý Tiểu Bắc hết rồi: "Công ty đó trốn thuế lậu, người mẫu thì tham gia hút chích tập thể, sắp phá sản rồi."