• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu đứng trước mặt Lý Mộng Khiết là Lý Thiệu Tây hoang dã hoặc là Lý Phong Nam bản lĩnh thì may ra còn dễ tìm đề tài nói chuyện, còn đằng này lại là Lý Mộc Đông trầm tính, vụng về thì vô vọng rồi. Lý Mộng Khiết cũng đâu thể nào vô duyên vô cớ đi đánh anh ta được. Anh ta chỉ là không giúp cậu trong lúc cậu bị mẹ Lý bạo lực, chứ không hùa theo bà ta đánh cậu hay làm gì quá đáng. Anh ta thiếu dũng khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn em trai nhỏ nhà mình làm mặt lạnh.

Hai bạn nhỏ vừa mới bước ra khỏi chỗ ngồi, hai cậu bạn học của Lý Mộc Đông đã nhảy xổ ra làm hộ hoa sứ giả. Lâm An An nói thế nào cũng là hoa khôi giảng đường, nữ thần trong lòng của hầu hết nam sinh.

“Lý Mộng Khiết trong lời đồn thật là chả ra gì mà, Mộc Đông à, nhà cậu nuôi phải con sói mắt trắng rồi.” Giọng điệu ngã ngớn lại như đùa lại như thật.

“Còn phải nói, đúng là không cùng một dòng máu thì không cùng lòng mà, đến cả anh trai mà cũng mặt nặng mày nhẹ.” Mỉa mai Lý Mộng Khiết một cách trắng trợn.

Trong hai gã bạn học, có một người là con riêng nhà giàu, sống không được công nhận, rất ghen tị với Lý Mộng Khiết. Tại sao gã không giống Lý Mộng Khiết chứ, nếu gã là Lý Mộng Khiết, gã sẽ ôm thật chặt cái đùi Lý gia này, ăn sung mặc sướng, hạnh phúc hưởng trọn.

Lý Mộc Đông lại nghĩ là đám bạn học đang bảo vệ anh ta, không khỏi sốt ruột muốn hòa giải, lại bị Lâm An An vừa kéo vừa đẩy đi order trà sữa: “Mộc Đông không cần lo lắng, bọn Hạ Chí sẽ không làm gì quá đáng đâu, có mình canh chừng rồi. Mình muốn uống latte nha, mua giùm mình.” Muốn cô ta để Lý Mộc Đông giúp Lý Mộng Khiết giải vây? Phải để thằng nhóc đáng ghét ăn chút khổ mới được.

Lý Mộc Đông suy nghĩ một chút rồi gật đầu, ở nơi đông người, chắc chắn hai bên sẽ không xảy ra xung đột gì đâu. Lâm An An cũng là một người ôn hòa, thiện giải nhân ý.

Lý Mộc Đông có hai người bạn học cùng chuyên ngành, một là Hạ Chí, gã con ngoài giá thú của nhà giàu. Còn một người nữa, cũng không thích thái độ của Lý Mộng Khiết đối với Lý Mộc Đông.

Dương Trường Miên nhìn hai gã sinh viên cao kiều chặn đường, không khỏi sửng sốt: “Hai anh làm gì đấy?” Lý Mộng Khiết mới chịu nhường nhịn không so đo một lần mà cứ thích gây sự. Vì một chị gái não tàn, đáng à?

Hạ Chí đẩy đẩy vai Lý Mộng Khiết, mặt tỏ vẻ khinh thường: “Làm gì à? Ở Lý gia lâu quá nhiễm thói khinh người rồi hả nhóc? Anh mày dạy không được mày thì tao dạy giùm đó mà, tụi tao là bạn thân mà.”

Bịch!

“…”

Lâm An An vui sướng khi cậu gặp họa, đã vậy còn ra vẻ can ngăn bằng lời nói: “Hạ Chí à, cậu đừng có nặng tay với em Khiết quá nha, dù sao thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Lý Mộng Khiết bị húc mạnh bả vai, đống sách đang ôm trên tay cũng lộp bộp rơi rụng đầy đất. Cậu đã nghĩ, mình dù sau cũng sống 8 đời rồi, là người lớn, không nên chấp nhất bọn trẻ trâu làm gì, dù lần nào cậu cũng không sống được lâu. Nhưng mà!

“Sao vậy nhóc? Sao câm cái miệng lại rồi? Lúc nãy cãi cùn rất lợi hại mà! An An, cậu tốt bụng quá rồi đấy!” Gã còn cố tình dùng chân giẫm lên bìa sách, làm cho chúng bị nhàu nát.

Người ta đã nhảy lên đầu mình ngồi, còn nhịn được?

Lý Mộng Khiết nhìn đống sách Khúc Sở Vân và Dương Trường Miên mua cho, âm trầm nói: “Nhấc chân lên.”

Hạ Chí nhếch mày, không những không nhấc chân mà còn giẫm mạnh xuống sàn vài cái, cười rất thiếu đánh: “Nhấc chân? Tao không thích đó mày làm gì được-Á á á!” Gã đã nghe qua, Lý Mộng Khiết ngoài cái mã ngoài và cái tính tình tốt ra, sẽ không dám đáp trả. Ai mà ngờ!

Một lần, người khiêu khích Lý Mộng Khiết đã nằm viện cả tháng, ba mẹ của Vĩ Đại có muốn đòi lại công đạo cho con trai cũng không được, vì gã là người gây sự trước, không chiếm lý. Hai gã bạn học hùa theo nói xấu cậu cũng bị Khúc Sở Vân cảnh cáo trước giờ chào cờ, nhục mặt không biết giấu đi đâu. Bây giờ trong trường học nổi lên lời đồn, Lý Mộng Khiết không thể trêu vào. Cho dù là Lý Tiểu Bắc muốn khiêu chiến cậu, cũng phải châm chước.

Lý Mộng Khiết sống lại nhiều lần, lần nào cũng lựa chọn “nhẫn nhịn” cho qua chuyện, người tốt nhất định sẽ được hảo báo. Cậu nhẫn nhịn Lý Tiểu Bắc hết lần này đến lần khác cướp đi sự chú ý của người nhà, nhẫn nhịn bạn học kéo bè kéo lũ bạo lực học đường, nhẫn nhịn bà Lý bạo hành, nhẫn nhịn những nghị luận của xã hội, cộng đồng mạng có cái nhìn phiếm diện về mình. Bao nhiêu chuyện tốt, hảo báo đâu?

Bây giờ cậu không muốn sống tốt nữa, muốn sống chó cơ!

“Á!” Gã bị một thằng nhóc quật ngã sấp mặt!

Rầm!

Tiếng la thất thanh như giết heo của Hạ Chí cùng với tiếng bàn ghế bị liên lụy, ngã trái ngã phải theo gã. May mà trong quán không có người khách nào khác ngoài bàn của hai bạn nhỏ, nếu không chắc càng loạn hơn.

Dương Trường Miên quay đầu không nỡ nhìn thẳng, chọc ai không chọc, cứ chọc ngay ông nội nhỏ này, dù là bạn thân, cậu ta cũng khuyên không được. Nhưng mà, có một người có thể thì phải…

Lý Mộng Khiết có luyện qua vài năm Judo, đừng nói một gã nam sinh thân hình gà luộc, một tên béo cậu còn quật được. Đừng cảm thấy Lý Mộng Khiết bé con mà lầm, cả tháng trời cậu dọn gạch ở công trường, trọng lượng cũng không ít đâu.

Hạ Chí bị ném văng, lưng đụng phải cạnh bàn, đau tới nổ đom đóm mắt, không nhích người được. Một cái gối thêu hoa, không có bản lĩnh mà bày đặt làm anh hùng cứu mỹ nhân. Đập anh hùng xong, cậu nhất định cũng phải đáp lễ mỹ nhân vài cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK