Lớp trưởng hoảng sợ vô cùng, xanh cả mặt, tay chân đều ôm cứng ngắc thanh lan can, vành mắt đỏ hoe: "..." Là, là thật vậy sao? Vậy cậu ta vẫn lặp lại vòng tuần hoàn bị bạo lực mất!
Rầm!
Lý Mộng Khiết thẳng tay đóng lại cánh cửa tầng thượng, bực bội đứng đó: "Thằng ngu." tâm tình đang tốt lại bị phá hỏng, giờ cậu chỉ muốn về nhà đánh một giấc rồi đi làm.
"Bé Mộng Khiết, không nên đe dọa bạn học như vậy đâu nha." Khúc Sở Vân lưng dựa tường mà đứng, giữa những ngón tay thon dài, còn kẹp một điếu thuốc đang nhả khói. Có vẻ như hắn đã đứng đây từ chiều rồi.
Lý Mộng Khiết nhắm mắt: "..." Ảo giác thôi, ảo giác, chắc do cậu thiếu ngủ đây mà.
Khúc Sở Vân nguyên bản là định đi lên tầng thượng rít điếu thuốc, vì phòng y tế đang có học sinh bên trong. Vừa hay nghe được, một câu chuyện thú vị của bạn nhỏ hàng xóm.
Lý Mộng Khiết nhìn Khúc Sở Vân đứng chần dần trước mặt, dựng lông, lùi về sau che miệng mũi: "Tránh xa chút, tôi còn muốn sống lâu vài năm nữa, mùi thuốc thúi hoắc." Phổi cậu còn xanh và non lắm, không thể để bị ô uế được.
Khúc Sở Vân cảm thấy điếu thuốc trong miệng không thơm: "..." Lâu lâu làm một điếu thôi mà, nhóc gắt gỏng.
Hắn chịu thua, dập tắt khói thuốc, mở hé cửa ra nhìn lên sân thượng: "Cách khuyên nhủ người của em đúng là rất độc đáo, nhìn kìa, thằng bé khóc bù lu bù loa luôn rồi."
Lý Mộng Khiết có thể ngồi tuyệt đối không đứng, cậu đặt mông xuống bậc thang, bây giờ vẫn chưa phải lúc nên về lớp: "Khuyên nhủ? Đừng có chọc cười tôi. Những thằng hèn như vậy, không cần thiết sống chi cho chật đất."
Cho dù có khốn khổ đau đớn tới cỡ nào, cậu vẫn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm tới cái chết để giải thoát. So với sự tồn tại bị xóa bỏ, cậu càng thích sống thật tốt, nhìn đám người Lý gia già cả trước, chết trước mình, thật là một cảm giác tuyệt vời.
Khúc Sở Vân cũng ngồi xuống, nghe vậy thích thú nở nụ cười: "Tôi cũng có suy nghĩ như em. Hai chúng ta có vẻ rất hợp nhau, đúng không?"
"Không." Lý Mộng Khiết từ chối ngay lập tức, còn ghét bỏ ra mặt. Hợp với hắn? Cái ót và cổ tay của cậu còn đau đây.
Khúc Sở Vân mỉm cười đưa tay lên, xoa đầu tóc đen của cậu bé cáu kỉnh lên rối tung: "Em còn lo lắng cho cậu bạn học kia chứ gì? Đừng có tỏ ra nguy hiểm như vậy, đáng yêu lắm." Lý Mộng Khiết có thể quay đầu đi thẳng về lớp nhưng cậu thà đứng đây chịu trận với hắn cũng không đi, chứng tỏ cậu lo lắng cho cậu bạn lớp trưởng còn nghĩ quẩn. Sao mà có thể vịt chết cái mỏ còn cứng như vậy được chứ.
Lý Mộng Khiết ngớ người vài giây, bàn tay to của Khúc Sở Vân, hơi thở của hắn còn có chút vị thuốc đắng chát. Đã lâu rồi, chưa ai xoa đầu rồi khích lệ cậu cái gì cả.
Chát!
Giờ không phải lúc ngẩn người, đập cái tay đang để trên đầu mình ra, bực bội bước đi xuống lầu, cậu khó chịu nói: "Đừng có động tay động chân, tôi đánh thầy luôn bây giờ, đừng có nói nhảm." Cậu không có lo lắng cho ai hết, cũng không đáng yêu, đừng có mà đặt điều nói bậy.
Khúc Sở Vân chậm rì rì đuổi theo: "Ây, chịu gọi thầy rồi? Bé Mộng Khiết, em không thành thật chút nào, tôi đã định đưa cho em-"
Rầm!
Lần thứ hai dồn người vào tường, tuy chiều cao có chút không hoàn hảo nhưng Lý Mộng Khiết không nhịn được, cứ lải nha lải nhãi miết, cậu mệt lỗ tai: "Thầy mà không im cái mồm lại thì đừng trách tôi-"
Cạch.
Lớp trưởng khóc tới sưng húp đôi mắt, mặt mũi tèm nhem, cậu ta sợ những gì Lý Mộng Khiết nói là sự thật, vậy thì tự sát cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tự thông não xong, ổn định cảm xúc mở ra cửa, đập vào mắt là hình ảnh hài hòa của cặp trò thầy, đại não tự động làm mờ phần thân dưới, kinh hách tới nấc cụt: "..." Mở cửa sai phương thức rồi.
Lý Mộng Khiết xoay qua nhìn, sắc mặt không quá đẹp vì bị cắt ngang: "Nhìn cái mẹ gì?"
Lớp trưởng bị dọa cho khóc ra tới, nước mắt như mưa chạy thục mạng xuống lầu: "Em, em, xin lỗi đại ca, em chưa thấy gì hết á, đừng thủ tiêu em!" Giống như chỉ cần cậu ta nói ra câu nào không hay ho, cậu sẽ nhào qua nhai đầu liền.
Lý Mộng Khiết dẩu miệng, không cao hứng: "...Má." Ai đại ca mày? Thằng này nhu nhược tới chập mạch rồi.
Reng reng reng.
Tiếng chuông tan học đột ngột vang lên, làm Lý Mộng Khiết hứng thú thiếu thiếu: "..." Tạm tha, giờ cậu phải về nhà cùng Trường Miên rồi.
Khúc Sở Vân toàn bộ hành trình đều cười không khép lại mồm được. Lý Mộng Khiết giống như một chiếc bánh trôi trắng trắng mềm mềm nhưng bên trong lại là nhân mè đen, hạt mè lại nhiều, cũng sẽ trộn lẫn một chút đường.
Cậu tức xì khói mà hắn còn cười được, đạp cho hắn hai chân cho bỏ ghét, mới nhanh nhẹn rút lui. Cười nhạo cậu như vậy, kiếp trước mộ đã xanh cỏ rồi đấy.