• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Mộng Khiết bị bắn, nhưng không như mọi người nghĩ chết ngay lập tức, mà vẫn còn sống nhăn răng.

Tách!

Rầm!

Lý Mộng Khiết lăn vài vòng, té xuống cầu thang. Ngay khi Tưởng Phong bóp cò, cậu đã giơ điện thoại lên che trước mặt, chặn lại viên đạn. Đầu đạn ghim thằng vào màn hình, suýt soát thì trán cậu thủng một lỗ. May mà điện thoại gã lùn cũng khá dày.

Súng lục chỉ có 6 viên, bắn xong hết Tưởng Phong cũng không giết được một thằng nhóc, bực bội bước xuống lầu.

Lý Mộng Khiết cả người đau nhức, ôm bả vai đổ máu lồm cồm bò dậy, nhăn chặt đầu mày, sắc mặt trắng bệch: “Shit…” Lúc nãy ngã cầu thang, chân còn lại cũng trẹo mất, máu thì vẫn rớt, nếu không mau xử lí vết thương thì sẽ mất máu mà chết.

Bây giờ thì nửa bước khó lết rồi đây.

Tưởng Phong bước từng bước xuống thang lầu, cười gằn: “Mày hay lắm, nhưng tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm đấy. Tại mày mà con trai tao ngồi tù, chuyện tốt của tao cũng bị mày phá hỏng, là mày mật báo cho Hứa Gia Minh chứ gì. Khôn đấy, nhưng đắc tội tao rồi thì đừng hòng sống.”

Lý Mộng Khiết xoay chuyển tròng mắt, cậu sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Hơn ai hết, cậu không những muốn sống, mà còn phải sống cho thật thật tốt!

Bên ngoài là cửa chính, có hai tên đứng canh, còn 10 phút nữa là người của Tưởng Phong tới, bây giờ cậu không chạy được thì rất có thể ngày này năm sau là ngày giỗ của cậu.

Lý Mộng Khiết cũng đoán được ông ta hết đạn nhưng chưa thay băng đạn thì có lẽ…Cái túi trong phòng khách là của ông ta?

Rầm!

Tưởng Phong vung nắm đấm, Lý Mộng Khiết né qua một bên, nhưng vì mắt cá chân bị trẹo không đứng thẳng được, té ngã.

Ông ta đạp lên ngực cậu, đá đá vài cái, hung ác nhếch miệng: “Cho mày nói hết di ngôn đó.” Ông ta cần phải thay đạn mới bắn được.

Lý Mộng Khiết càng đau thì càng sung, liếc nhìn Tưởng Phong xoay người hướng tới cái túi nhỏ để trên bàn. Cậu chống tay bò dậy, ném cái điện thoại bị hư vào ót ông ta.

Bộp!

Tưởng Phong không quay đầu cũng dễ dàng né tránh, cười châm chọc: “Mày còn non lắm-”

Phập!

“A! A!”

Lý Mộng Khiết ném điện thoại chỉ đánh lừa, cậu còn ném cả con dao giấu trong túi quần ra, nhắm ngay tay phải của ông ta, đâm thẳng vào. Tay phế rồi thì làm sao cầm súng bắn cậu được nữa.

Keng!

Tưởng Phong quá ỷ y khi đối phương là một thằng nhóc nhỏ, không phòng bị nhiều. Lý Mộng Khiết điên cuồng hơn ông ta nghĩ, vậy mà giấu con dao lâu như vậy. Nhìn con dao cán vàng đâm thẳng vào cổ tay, tàn nhẫn rút con dao ra, ném xuống đất, ông ta nổi lên sát ý chưa từng có. Nhất định phải giết chết nó!

“Mày nôn ăn kẹo đồng như vậy sao, tao cho mày ăn đủ!”

Không hổ là cảnh sát lâu năm, phản ứng cũng cứng rắn dữ dội.

Lý Mộng Khiết căng da đầu bò dậy, bất đắc dĩ cơ thể không cho phép, lại té trở về chỗ cũ, chỉ có thể nằm bò nhìn Tưởng Phong tiến lại gần cái túi. Mất máu quá nhiều làm đầu óc cậu quay cuồng, tầm nhìn cũng mơ hồ uốn lượn, tay chân thì đau nhức chỉ muốn ngủ một giấc cho khỏe.

Thôi xong…

Cạch!

Cửa chính phòng khách được mở ra từ bên ngoài, tiếng giày da sàn sạt ma sát với gạch men sứ. Có người nào đó đang đi vào!

Tưởng Phong tưởng đâu là người mình gọi đã tới rồi, cười đắc thắng cầm lên khẩu súng: “Tới rất đúng lúc, mau giúp tao-”

Bốp!

Cạch!

“A!”

Khẩu súng mới được thay đạn nóng hổi bị một cước đạp văng ra xa, Tưởng Phong cũng bị đá vào hàm dưới, ngã ngửa.

Ông ta kinh sợ hết hồn la lên: “Mày là thằng nào…Khúc Sở Vân?!”

Khúc Sở Vân vẫy tay với tụi Bạch Ngạn đứng phía sau, dùng sức giẫm vào bụng Tưởng Phong mấy lần, miệng thì cười như đôi mắt thì tràn đầy sát ý: “Ông già sống cũng dai đó, mèo nhà tôi mà cũng dám đụng, tìm chết.”

Tưởng Phong bị giẫm muốn phun uế, thở hồng hộc, mặt mày xám ngắt: “Me-Mèo…mày?” Ông ta bị chảy máu khá nhiều, có dẻo dai tới cỡ nào cũng đạt tới giới hạn chịu đựng.

Khúc Sở Vân táo bạo, nâng chân muốn đạp mạnh xuống thì bị Bạch Ngạn ôm đùi, van nài ỉ ôi: “Anh! Đại ca! Anh đạp nữa là ổng tăng xông máu chết đó! Dừng lại giùm em! Mau đi xem mèo của anh đi!” Đừng làm cho anh ta thêm việc nữa, đã đủ bận rồi.

Đúng rồi, bé mèo!

Khúc Sở Vân hai bước thành ba, hấp tấp chạy qua, Lý Mộng Khiết đang được nhân viên y tế đỡ nằm trên cáng cứu thương. Cậu liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, mỉm cười suy yếu nói: “Hôm nay không đi ăn cá với anh được rồi.” Cả người bủn rủn, chân mất cảm giác, vai trái được tiêm thuốc tê cầm máu tạm thời nhưng vẫn đau.

Đau, đau lắm luôn, nhưng khóc không nổi.

Khúc Sở Vân đau lòng xoa mặt cậu, lau đi vết máu dính trên trán cậu, dịu dàng nói: “Chờ em khỏe lại, chúng lại cùng đi nha.” Hắn nên đến sớm hơn mới phải.

Lý Mộng Khiết chớp chớp mắt tỏ vẻ đồng ý. Cũng đâu thể trách hắn được, nếu từ thành phố chạy vào đây, phải tốn kha khá thời gian, cho dù hắn vượt vài cái đèn đỏ, cũng phải mất một lúc lâu.

Chờ Lý Phong Nam và ba Lý đến nơi, Lý Mộng Khiết và Khúc Sở Vân đã đến bệnh viện từ lâu, chỉ còn Bạch Ngạn ở lại, điều tra hiện trường, bắt lại tội phạm.

Lý Phong Nam nhìn trái nhìn phải, Đỗ Như Hoa cũng bị còng tay ngồi một góc, đang được người canh giữ. Bọn bọ chỉ đi có hai chiếc xe, một chiếc đã áp giải gã lùn và gã cao đi bệnh viện rồi, phải chờ viện binh đến.

Anh ta chạy chậm lại gần, mím môi kêu gọi: “Mẹ…”

Đỗ Như Hoa nghe giọng con trai, lập tức đứng lên, nói năng lộn xộn, đưa tay bắt lấy áo anh ta, hùng hổ nói: “Con phải cứu mẹ! Mẹ không muốn ngồi tù! Kêu ba con cứu cứu mẹ với! Mẹ không chịu đâu!”

Lý Phong Nam hoảng sợ, ách cả tiếng. Nếu không xem đoạn phát sóng đó, anh ta cũng không biết được người mẹ mình kính trọng lại có mặt tối tăm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK