Lý Mộng Khiết mình không rời nhà, một đồng cũng không đem, bây giờ hối hận không kịp. Giờ cậu muốn dùng điện thoại công cộng gọi cho bạn thân cũng không thể.
Chậc, một đứa học sinh cấp 3 như cậu, có thể làm gì bây giờ chứ?
Trời chiều ngã về tây, kéo ra vài vệt vàng cam chói mắt, thiếu niên tinh xảo phiền muộn ngồi trên băng ghế ngắm đài phun nước, là một cảnh đẹp, nếu không nghe cậu lầm bẩm gì đó: "Lý gia chó má, có con ruột rồi thì xua đuổi con nuôi. Tôi mà thèm đặt chân vào cái nhà đó nữa sau này tôi liệt dương luôn!"
"..." Sao bây giờ, chắc cậu ngủ ghế đá công viên đêm nay luôn quá.
"Cậu đang gặp rắc rối gì hả?" Một giọng nam có chút non nớt như chưa vỡ giọng vang lên trên đỉnh đầu.
Lý Mộng Khiết liền nâng đầu lên nhìn, không khỏi buồn bực vô cùng lần nữa: "Không có, không thích, không nói, cậu làm gì được tôi?" Cậu không muốn nhìn nhất là cái bản mặt này, thiếu gia thật nhà họ Lý.
Lý Tiểu Bắc bị dỗi: "..." Gì ngang ngược vậy, lần trước còn dễ thương vô cùng gọi hắn là bạn học Bắc mà. Ăn trúng thuốc nổ?
Nói cũng trùng hợp, Lý Mộng Khiết và Lý Tiểu Bắc học chung một lớp, cả hai người ít khi nói chuyện với nhau. Lý Tiểu Bắc mới thật sự là thiếu gia nhà họ Lý, Lý Mộng Khiết chỉ là bị y tá ôm sai thôi.
Nhà họ Lý tung tin, lật cả thành phố lên chỉ để tìm lại đứa con thất lạc nhiều năm. Bây giờ ai ai cũng biết, Lý Mộng Khiết không phải thiếu gia nhà giàu gì, chỉ là thằng tu hú chiếm sào của Lý Tiểu Bắc.
Mà đương sự thì có vẻ như không để tâm lắm, cậu ta còn bắt chuyện với cậu nữa mà. Lý Mộng Khiết xoay đầu qua một bên, từ chối cuộc trò chuyện. Có thân lắm đâu mà tỏ ra thân thiết.
Lý Tiểu Bắc nhìn sắc trời tối sầm xuống, quảng trường chung quanh cũng không còn một ai, đèn đường le lói sáng, không khỏi bối rối: "Chúng ta về nhà đi? Bố mẹ chắc cũng đang lo lắm."
Vừa nhắc tới bố mẹ không khác gì đâm phải họng súng của Lý Mộng Khiết. Vì cãi nhau với bà ta mà cậu mới chạy ra đây ngồi xổm. Còn muốn cậu về nhà?
Lý Mộng Khiết bực bội: "Đó là nhà cậu, đâu phải nhà tôi đâu."
Lý Tiểu Bắc lôi kéo tay cậu, kéo người đi, vẻ mặt khoan dung: "Thôi mà, về thôi. Chúng ta cũng có duyên lắm chứ bộ, Lý gia là nhà tôi cũng là nhà cậu mà, tôi không để ý đâu."
Lý Mộng Khiết không vui bị lôi đi, cứ kéo cậu về là cậu không thèm về đó: "Sao mà lì quá vậy, tôi đã nói là không muốn mà!"
Lý Tiểu Bắc vừa lôi vừa kéo, có những chuyện cậu ta rất cứng đầu cứng cổ, như chấp nhất với chuyện đưa Lý Mộng Khiết quay về Lý gia: "Cậu đừng tức giận nữa mà, cho dù tôi có về nhà họ Lý thì bọn họ cũng sẽ không đuổi cậu đi đâu. Ngoan đi em trai." Cậu ta muốn có em trai lắm cơ, Lý Mộng Khiết vẻ ngoài cứ như búp bê sứ, đáng yêu như vậy.
Lý Mộng Khiết giằng co không chịu đi, chửi đổng lên: "Em trai cái cục shit, cậu mà không buông là tôi la lên đó!"
Cậu giật lại, cậu ta lại kéo, trong lúc nhất thời không chú ý tới đài phun nước phía sau.
Tủm!
Ầm!
Lý Tiểu Bắc đứng không vững, ngã người về sau, bàn tay còn lôi kéo Lý Mộng Khiết té chung, làm cậu mất thăng bằng theo, ngã lộn nhào vào đài phun nước.
Đài phun nước được xây ở trung tâm quảng trường vừa rộng vừa sâu, cho nên khu vực xung quanh đều giăng rào bảo vệ. Ai mà ngờ được có một đoạn hào rào bị hỏng rồi, còn chưa kịp sửa.
Lý Mộng Khiết thầm mắng vài tiếng trong miệng trước khi ngất xỉu. Lý Tiểu Bắc đúng là khắc tinh của cậu mà, đáng ghét quá đi!
____
Bệnh viện.
Lý Mộng Khiết từ từ chuyển sang tỉnh, mở to đôi mắt nhìn trần nhà quen thuộc, há mồm liền chửi thề: "Con mẹ nó, lần thứ 9 rồi! Sao không tha cho tao đi?!"
Lý Mộng Khiết thần sắc âm u, đôi mắt đen láy có biểu tình khủng bố vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút máu càng làm cho cậu trở nên khiếp người. Y tá vừa muốn vào thay nước cho cậu bị dọa cho đứng tim, lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới: "..."
Lý Mộng Khiết mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, nghiến răng ken két.
Lần thứ 9 rồi.
Cậu trọng sinh về năm 16 tuổi đã 9 lần rồi!
Lần thứ nhất trọng sinh cậu còn khiếp đảm lắm. Sau lại, có lần thứ 2, thứ 3, riết rồi cậu cũng chai lì luôn. Sống lại thì cũng thôi đi nhưng cậu có bao giờ được chết già đâu.
Lý Mộng Khiết tâm lý bình thường, qua những lần trọng sinh đó, cũng dần hắc hóa-
"Mộng Khiết!" Giọng lớn tới nỗi y tá phải nhắc nhở cậu ta im miệng.
Lý Mộng Khiết cuối cùng cũng có chút hơi thở loài người, ốm yếu dựa lưng vào gối, chờ người bạn thân tới gần: "Trường Miên, cậu ồn ào quá, đây là bệnh viện."
Dương Trường Miên là một thiếu niên thanh tú tinh xảo, môi hồng răng trắng, tuy không đẹp bằng cậu nhưng cũng không kém. Vẻ ngoài của cậu ta đã đẹp sẵn, lại còn thân thiện giỏi giang hòa đồng, hot boy trường cậu. Và cũng là, người thân duy nhất trên đời.