Lần đầu ngồi ăn ở ngoài đường, Hứa Tuyên cảm thấy có chút mới mẻ, Hứa thiếu gia lần đầu được mời đi ăn, không phải ăn nhà hàng: “Nhóc muốn bàn công chuyện với anh Gia Minh? Chuyện gì? Biết đâu thiếu gia anh đây giúp được thì sao?”
Lý Mộng Khiết nhận muỗng đũa từ tay Khúc Sở Vân, chậm rãi gật đầu: “Nhờ quan hệ thì lập công ty sẽ mau hơn một chút.”
Hứa Tuyên uống miếng trà đá, nghe cậu giải thích, đúng là chuyện này thì hắn không giúp được: “Đúng là anh Gia Minh có thể giúp nhóc được, nhưng anh ấy bận tranh cử mà, có lẽ sẽ hơi khó.”
Tranh cử thị trưởng cuối tháng sau sẽ công bố kết quả, Hứa Gia Minh, Tưởng Phong và một ứng cử viên sáng giá nữa, đều bận rộn lấy lòng dân chúng, làm từ thiện, kéo phiếu bầu, giữ mình trong sạch, liêm khiết.
Lý Mộng Khiết mới có suy đoán, chưa chắc chắn lắm nên không thể nói suông được: “Anh ta khi nào rảnh, tôi muốn gặp.” Hứa Gia Minh làm người chính trực, để anh ta đắc cử thành công còn hơn để ông già Tưởng Phong nắm quyền, một khối u ác tính.
Hứa Tuyên gật đầu: “Chủ Nhật tuần này anh ấy sẽ về nhà một chuyến, nhóc có thể đến.”
Lý Mộng Khiết suy nghĩ, nhà họ Hứa cậu còn chưa đi qua xem, nghe nói ông nội Hứa thích sưu tầm đồ cổ, cậu cũng có chút hứng thú muốn xem: “Được.”
Khúc Sở Vân vui vẻ cắt ngang, vuốt ve vành tai của mèo nhỏ: “Ăn đi, ăn xong lại nói, nở hết bây giờ.” Hứa Tuyên thì có gì đẹp, hắn đẹp hơn nhiều.
Lý Mộng Khiết run tay, mặt ngoài thì tỏ vẻ thường thường: “…Ò.” Có ngày cậu bị hắn làm cho đau thắt cơ tim mất thôi.
Hứa Tuyên ăn mà không biết mùi vị: “…” Chó độc thân thì không có nhân quyền à?
________
Văn phòng thám tử Bạch Ngạn.
Lý Mộng Khiết đi theo phía sau Khúc Sở Vân, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu dưới ánh đèn neon như đấm vào mắt: “…” Nền xanh đọt chuối chữ vàng kem, muốn kiểm tra thị lực của khách hàng?
Khúc Sở Vân mở cửa bước vào như nhà mình, bật cười nhìn: “Vào trong thôi, em yên tâm, gu thẩm mỹ của cậu ta có vấn đề thật, nhưng năng lực điều tra thì rất xuất sắc.”
Lý Mộng Khiết bán tín bán nghi bước chân vào: “…” Tin anh một lần đó.
Ngồi trên ghế xoay, thanh niên nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn người tới. Thấy mặt hắn, anh ta nhảy dựng lên đón tiếp, bưng trà rót cà phê: “Anh Sở Vân? Cho em thêm ba ngày nữa đi! Em chắc chắn sẽ trả tiền nhà đầy đủ mà! Đừng đuổi em, hu hu!”
Khúc Sở Vân kéo cậu ngồi xuống ghế: “…” Làm như hắn là xã hội đen đòi nợ không bằng. Hắn là lương dân nhé.
Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn thanh niên, ồ một tiếng. Tóc nâu, mắt hổ phách, đẹp trai thật.
Khúc Sở Vân giả vờ ho một cái: “Anh không tới thu tiền nhà, anh giới thiệu khách hàng nhỏ cho em, có người muốn ủy thác này.”
Bạch Ngạn thở phào nhẹ nhõm, ngạc nhiên liếc nhìn cậu, cậu bé này đúng là rất dễ thương, không giống người sẽ đè Khúc Sở Vân xuống sàn rồi cắn vài ngụm: “Bé muốn tìm hiểu chuyện gì? Nói trước với bé là chi phí bên anh không rẻ đâu nha.”
Lý Mộng Khiết đưa hình chụp của mẹ ruột mình ra, sau đó là hình của Đỗ Như Hoa và nhà họ Đỗ: “Tiền bạc không quan trọng, quan trọng là đã 16 năm rồi. Anh có thể?” Cậu có thể trọng sinh, có thể biết nhiều thứ, nhưng cậu không có bằng chứng, chứng minh mẹ ruột của mình bị người đổ oan.
Cậu không phải người con hiếu thảo, nhưng nếu có thể làm chút ít gì đó, nói không chừng trong lòng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Sống lại 9 lần, lần nào cũng chết oan chết uổng, lặp đi lặp lại như không có hồi kết, cậu chưa điên đã là ý chí kiên cường lắm rồi. Hi vọng lần này sẽ khác.
“Sẽ ổn cả thôi, đừng lo lắng. Còn có, tôi mà.” Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng tựa như tiếng đàn dương cầm, Khúc Sở Vân chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng an ủi ai bao giờ, nên có hơi cứng ngắc. Hắn cảm nhận được lo lắng, tiêu cực đến từ phía cậu.
Lý Mộng Khiết ngây người, cậu cảm nhận được sự quan tâm của hắn, cảm giác lạ lùng len lỏi trong thâm tâm. Giống như trời sập xuống, cũng sẽ có hắn chống lưng cho cậu.
“…” Sến quá đó.
Lý Mộng Khiết đỏ mặt, uống lên miếng nước, líu lưỡi: “…” Đắng quá.
Bạch Ngạn cũng vỗ ngực đảm bảo: “Đừng nói 16 năm, 26, 36 năm anh đây cũng tra ra được. Nhóc cứ yên tâm, trong vòng 1 tháng sẽ có kết quả công tác ngay!”
Khúc Sở Vân thêm sữa vào cốc: “Nhờ chú đó, tra ra thì tiền nhà tháng này anh lấy nửa giá thôi.”
Bạch Ngạn như thêm có động lực, hai mắt tỏa sáng, lập tức liên hệ cấp dưới: “Cứ để đó cho em!”
Mèo méo meo mèo meo!
Lý Mộng Khiết bình tĩnh bắt máy: “Alo? À, hiểu rồi. Trúng bao nhiêu tờ? Hơi ít…Ò, mình biết rồi, về ngay về ngay.” Bình tĩnh cúp máy.
Khúc Sở Vân khó hiểu: “Làm sao vậy?” Chuyện gì gấp rút mà phải về liền?
Lý Mộng Khiết chớp mắt, mi mắt cong cong, cười như xuân về hoa nở, vô hại đáng yêu: “Tôi trúng số ấy mà.” Số lượng có hơi ít, nhưng mà lời lớn.
Khúc Sở Vân ngơ ngác, đưa tay che mặt: “Cười đẹp lắm, lần sau đừng cười như thế nữa.” Con mèo này phạm quy rồi, lúc hắn không chuẩn bị thì cho một đòn ngay tim luôn.
Lý Mộng Khiết không hiểu ra sao: “??” Đồ điên.