Đó là lý do tại sao cậu lại có mặt ở đây hôm nay, đại lý bán vé số của thành phố cùng người giám hộ giả nhưng đã đủ tuổi để nhận lãnh, và là đối tượng mượn tiền thích hợp nhất, Lê Hân!
Lê Hân và Lý Thiệu Từ đang lăn giường thì bị cậu đạp cửa nhà, kéo đến đây, quần cũng mới xỏ được một bên chân: “…” Mua vé số thôi mà?
Lý Thiệu Từ thấy Lý Mộng Khiết mặt hung mày nhếch, còn tưởng đâu cậu muốn đánh Lê Hân, thế là không yên tâm chút nào, cũng đi theo, thế mới biết là mình nghĩ nhiều: “Gì vậy em trai, nay đổi nghề muốn đi bán vé số hả-Ặc, sao em đánh anh?”
Lê Hân lúc đầu thì có chút khép nép với Lý Mộng Khiết thật, nhưng lâu dần tiếp xúc mới biết cậu đáng yêu thế nào, ngoài lạnh trong nóng, cưng cậu như em trai ruột: “Ai mượn anh lắm miệng.” Vài tuần trước, anh ta đã nhận được lời xin lỗi ngoằn ngoèo của cậu, thế mới cảm thấy cậu đáng yêu, nói một đằng nghĩ một nẻo, thân lại càng thêm thân.
Lý Mộng Khiết kéo tay Lê Hân đi vào trong mua vé số: “Vào đây với em tí, mua giúp em vài tờ luôn.”
Lê Hân vui vẻ chấp nhận: “Ừm ừm.” Đừng nói là vài tờ vé số, vài chục tờ còn được.
Lý Thiệu Từ: “…” Ai mới là chồng em?
Một lúc sau.
Nhân viên đại lý xếp thành hàng dài cúi đầu chào khách hàng VIP.
Lê Hân chính thức rỗng túi, lung lay trong gió: “…” Vài tờ của em nó, là vài ngàn tờ mới đúng!
Tiền bạc không thành vấn đề, nhưng mua nhiều như vậy cũng không tốt lắm, giống phá của hơn.
Lý Thiệu Từ cũng há hốc mồm: “…” Ai đời mua vé số còn cần bỏ bịch mang về bao giờ.
Lý Mộng Khiết không nhớ chính xác con số nào sẽ trúng giải vì cậu không để ý mấy đến mấy thứ dựa vào vận may này. Cho nên có ấn tượng với số nào, cảm thấy quen mắt liền mua hết, thà mua nhầm còn hơn bỏ sót. Bạ𝐧 đa𝐧g đọc 𝑡r𝘂yệ𝐧 𝑡ại == Т R Ù 𝑀 Т R U Y Ệ N﹒Ⅴ𝐧 ==
Lý Thiệu Từ bật cười nhìn cả hai: “Đi ăn chiều thôi, anh đặt bàn rồi.”
Lý Mộng Khiết có mang túi, nên bỏ vé số vào: “Vậy đi thôi.” Chờ cậu thắng giải nhất, chắc chắn sẽ trả lại Lê Hân gấp 5.
______
Tầng cao nhất khách sạn nổi danh nhất thành phố là nhà hàng ngoài trời, có thể vừa ăn vừa hóng gió, ngắm phong cảnh.
Lý Thiệu Từ suýt thì phun miếng thịt trong mồm ra: “Cái gì? Thành lập công ty giùm em á?!” Em trai này toàn phát ngôn gây sốc. Hắn đúng thật là thiếu gia nhà giàu nhưng còn chưa có cái bản lĩnh tự mình mở công ty được đâu.
Lý Mộng Khiết khinh bỉ liếc nhìn: “Em cũng muốn tự mình mở công ty lắm. Nhưng có đủ tuổi làm giấy đâu.” Mới 16, lại không có người giám hộ, muốn đăng ký thành lập công ty bây giờ là không thể. Chờ 2 năm sau thì được, nhưng lúc đó thì lâu quá rồi, cậu không muốn đợi lâu.
Lê Hân lau miệng cho cậu, lại rót nước cho: “Thành lập công ty không phải chuyện dễ, đúng là với Thiệu Từ bây giờ thì hơi khó thật.” Người yêu mình có bản lĩnh gì, anh ta biết rất rõ.
Lý Thiệu Từ bĩu môi: “Tuy anh không rành mấy về lĩnh vực này, nhưng em có thể hỏi nhà họ Hứa thử xem.”
Lý Mộng Khiết ngóc đầu lên khỏi mâm tôm: “Nhà họ Hứa?” Là nhà họ Hứa mà cậu biết đấy à?
Lý Thiệu Từ gật đầu: “Hứa gia, anh lớn đang tham gia tranh chức thị trưởng, hiện giờ đang kéo phiếu bầu. Nếu em muốn đăng ký lập công ty được xét duyệt mau, tìm anh ta là hợp lý.” Có viên chức nhà nước giúp đỡ, thông qua cũng dễ.
Lý Mộng Khiết gắp một cọng rau cho hắn, bày tỏ cảm kích: “Tên anh ta là gì?”
Lý Thiệu Từ nhìn trong chén: “…Hứa Gia Minh.”
Hứa Gia Minh? Người anh trai bị bắt bỏ tù kia của Hứa Tuyên?
Người này cậu biết, ở kiếp trước anh ta cũng tham gia tuyển cử, nhưng lại bị tuồn ra tội ấu dâm, còn hút chích ma túy. Sau đó khỏi cần nói cũng biết, anh bị phán tù chung thân, Hứa gia bị chỉ trích, giá cổ phiếu rớt, Lý gia ngay lúc này lao ra, thu mua vài cái công ty nhà họ Hứa. Hứa Tuyên thì cậu không biết, nhưng cậu biết Hứa gia của lúc đó, sụp rồi.
Đợi chút đã, cậu cảm thấy có chút cấn cấn.
Lý Mộng Khiết đứng lên: “Em đi tè chút.” Ở đây ồn quá, không tập trung được.
Hai người như hai phụ huynh ngốc của bé nhà: “…” Đi tè chút là sao?
Lý Mộng Khiết vòng xuống tầng dưới, đứng ở hành lang, lưng dựa tường, nhịp nhịp ngón tay. Tưởng Phong thành công tranh được chức thị trưởng, con trai ông ta Tưởng Nghĩa lập công lớn khi phát hiện ra Hứa Gia Minh hãm hiếp bé trai, cả nhà họ Tưởng một đêm nổi danh, người dân vô cùng ủng hộ ông ta liêm chính. Lý gia có hợp tác với Tưởng gia, sau đó Giang gia cũng được chia chút thị trường phát triển. Người thắng lớn nhất phải kể tới là: “Nhà họ Lý.” Lý Tiểu Bắc được thiếu gia hai nhà Tưởng, Giang tranh giành tình cảm, ba nhà tương thân tương ái.
Hình như cậu vừa phát hiện ra chuyện gì đó rất thú vị.
“Không được đâu thưa ngài! Tôi không bán thân!”
“Đừng cứng nhắc như vậy, cho anh chơi cưng một đêm, vai nam chính sẽ về tay cưng!”
Có drama? Lý Mộng Khiết xoay đầu nhìn qua.
Bên dưới nhà ăn ngoài trời, tức là tầng mà cậu đang đứng, là phòng khách sạn. Nếu có quy tắc ngầm gì thì ăn xong phòng khách sạn thẳng tiến làm luôn.
Cuối hành lang, một lão béo say xỉn được một thiếu niên xinh xắn dìu đi tới trước cửa, chưa gì đã bị ông già động tay động chân.
Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp ra sức khước từ, lão béo tất nhiên không buông tha cục mở như vậy, dụ dỗ không được thì uy hiếp: “Diệp Hòa Ngọc, đừng có mà không biết điều, tao coi trọng mày là phúc phần của mày rồi, dám chống đối tao thử đi!”
Lý Mộng Khiết nhàm chán, vừa quay gót đi: “…” Mèo méo meo? Diệp Hòa Ngọc?