Lý Thiệu Tây và Khúc Sở Vân cùng lúc xuất hiện, sự kết hợp gì đây?
Khúc Sở Vân chìa tay ra, Lý Mộng Khiết không tình nguyện nắm lấy, dựa dẫm Lý Thiệu Tây thì thôi bỏ đi, thà nhờ vả ông thầy biến thái còn hơn. Hắn đỡ người đứng lên, để con mèo nhỏ dựa vào lồng ngực, cúi xuống là thấy cái đầu xù xù của cậu, hắn tâm tình có thể nói là tốt lắm, để mèo con bị đấm thêm mấy cái nữa vậy là hắn có cơ hội bế công chúa rồi, tiếc ghê.
Lý Mộng Khiết rùng mình: “??”
Khúc Sở Vân liếc Giang Hành Vân, cười mỉm: “Sao lại để cho thằng nhóc mắt để trên đỉnh đầu đánh tả tơi vậy? Cần tôi giúp không?”
Lý Mộng Khiết nhìn đám con cháu nhà giàu: “…Không cần.” Kiểu gì cậu bị đánh hội đồng nếu còn đánh Giang Hành Vân tiếp cho coi.
Lý Thiệu Tây cũng cùng chạy đến bởi vì anh em nhà họ Lý và một vài người bạn hẹn nhau đi ăn, thấy Lý Tiểu Bắc đi lâu quá chưa về, sợ cậu ta đi lạc nên hắn mới tìm tới. Ánh vào mi mắt là Giang Hành Vân đang hành hung Lý Mộng Khiết, tuy cậu đáng ghét thật, nhưng dù sao cũng có một đoạn tình anh em với nhà họ Lý, hắn chỉ nóng nảy, chứ không phải vô cảm.
Lý Thiệu Tây nhíu mày: “Anh Hành Vân, chuyện này là sao?” Người lớn mà đi đánh một đứa trẻ, coi sao được.
Giang Hành Vân dựa vào Lý Tiểu Bắc đứng vững, một đạp của Khúc Sở Vân làm hắn đau nhe răng, bực bội nói: “Anh cũng có biết đâu, là thằng nhóc chết tiệt này tự dưng đánh anh trước!”
Lý Mộng Khiết được Khúc Sở Vân xoa xoa bụng cho, đỡ hơn phần nào, phản bác: “Ra đường với cái mồm thối như vậy mà còn sủa dơ được, tự dưng tao ăn no rảnh nợ quá đánh mày làm gì?”
Cậu âm u nhìn qua: “Họa từ miệng mà ra, tao đang dạy mày áp dụng thành ngữ vào thực tế đó mà. Học khôn chưa?” Ý là, chưa khôn ra thì vào solo tiếp.
Cậu ghét nhất là hai chữ súc vật, Đỗ Như Hoa mỗi lần mắng cậu, đều phải bỏ hai chữ vào này làm chủ ngữ.
“…” Lý Mộng Khiết ngầu hết sẩy!
Giang Hành Vân nghiến răng ken két: “Tao nói đúng sự thật thôi, mày chiếm thân phận của Tiểu Bắc, ăn sung mặc sướng mười mấy năm, thấy em ấy còn tỏ thái độ hờ hững, một chút lòng biết ơn cũng không có! Tao nói hai câu thì sao?!” Hắn ta cũng vì muốn ra mặt cho người yêu ngây ngô nhà mình, Tiểu Bắc không có lý do gì để kiêng kị.
Lý Tiểu Bắc rưng rưng, một phần là lo lắng Giang Hành Vân bị thương một phần là sợ hãi Lý Mộng Khiết cuồng bạo lực, chỉ biết đứng ngóng nhìn. Đúng là Giang Hành Vân cư xử thô lỗ trước, nhưng Lý Mộng Khiết cũng có lỗi vì ra tay đánh người trước.
Đương sự cho nhau nhìn đối phương không vừa mắt, chạm vào là nổ ngay.
Người tới hóng chuyện ngày càng đông, Lý Thiệu Tây nhìn Lý Tiểu Bắc hết nức nở rồi lại khóc lóc, không biết phải làm sao. Lý Phong Nam đúng lúc lại về nhà lấy hợp đồng, quản lý nhà hàng lại không dám chọc một trong hai.
Lúc này,
Dương Trường Miên ngồi ở dưới sảnh lớn uống hết hai bình trà, ba đĩa bánh gạo mà Lý Mộng Khiết đi vệ sinh còn chưa xong. Nhớ tới lúc nãy có đi ngang qua người nhà họ Lý, lo lắng cậu sẽ gây chuyện, lập tức liền lộn trở lại tìm: “Mộng Khiết, về…thôi?” Sao nhà vệ sinh ở đây đông vậy? Ngộ độc thực phẩm tập thể?
Dương Trường Miên chen chúc qua đám người đi đi vào, nhìn thấy hai đám người đứng đối diện nhìn nhau, cậu ta sững sốt sững sốt: “…” Còn có cả thầy Khúc? Làm như chiến tranh giữa các vì sao vậy? Căng cực.
Lý Mộng Khiết vẫy tay, có chút không được tự nhiên tách ra với Khúc Sở Vân: “Trường Miên.” Ông thầy biến thái, sờ soạng eo cậu, đừng tưởng cậu không biết.
Dương Trường Miên kéo cánh tay Lý Mộng Khiết, lo lắng: “Về thôi, mình nhớ ra nãy đi vội quá chưa giặt đồ.” Cậu ta lo lắng Lý Mộng Khiết bị kéo vào âm mưu trả thù của đám nhà giàu. Lý Mộng Khiết cái gì cũng tốt, có điều khá cứng đầu cứng cổ.
“…Ừm.” Lý do củ chuối thật, nhưng dùng được.
Lý Tiểu Bắc cũng hết sức khuyên nhủ Giang Hành Vân bỏ qua chuyện lần này về bàn ăn, người đứng xem cũng khuyên giải vài câu. Ở thành phố này ai mà không biết tiếng ác đồn xa của Lý Mộng Khiết, Khiết chó điên!
Đám người dần tản ra, Giang Hành Vân có bậc thang leo xuống, cũng không làm căng nữa, chỉnh trang lại. Lý Mộng Khiết bị Dương Trường Miên kéo tay đi lại thang máy, lần này coi như xong, gây chuyện đập đổ ở đây, tới tấm thảm có khi còn đền không nổi mất.
Giang Hành Vân nghiến răng nhìn theo, cảm thấy mất mặt vô cùng khi để thua một thằng nhóc, buồn bực: “Nể mặt nhà họ Lý các em anh không truy cứu nữa, nhưng lần sau thì anh không chắc đâu. Dì Lý nói đúng, Lý Mộng Khiết chỉ biết dùng nắm đấm thì có khác gì thằng súc-”
Vút!
Leng Keng!
Lý Tiểu Bắc nhìn con dao sượt qua má Giang Hành Vân để lại một đường máu rồi rớt xuống sàn, hoảng sợ, khó có thể tin: “Á!”
Giang Hành Vân cũng bị dọa cho chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn, nhìn qua hướng nào đó.
Cách đó mấy chục mét còn chưa đi xa, Lý Mộng Khiết còn giữ nguyên tư thế phóng dao, cười tươi như hoa: “Lần sau không lệch đâu nha, cho mày nở hoa đấy.”