- Tuấn Kiệt ngươi xem tại Thương Vân Đại Lục chúng ta, công pháp được chia làm năm loại. Lần lượt là hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp, thiên cấp và đế cấp. Mỗi một cấp lại phân ra làm bốn phẩm, lần lượt là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
- Đối với các loại công pháp này, tùy vào phẩm giai của chúng. Nó có thể giúp cho võ giả phát huy ra sức mạnh khổng lồ.
- Ngoài ra võ kỹ cũng phân biệt theo các loại như bổ trợ hoặc tiến công. Chẳng hạn như loại võ kỹ bổ trợ thường liên quan đến các vấn đề như thân pháp, thần thức hoặc ẩn thân...
- Đối với các loại võ kỹ tấn công thì đơn giản, chính là nó tập trung cho sức mạnh của võ giả. Phát huy tối đa sức mạnh để giết chết địch nhân của mình.
- Về phần tu luyện, cảnh giới của ngươi lúc này đang là Ám Kình. Đối với cảnh giới đầu tiên của võ giả, chúng ta gần như chỉ tập trung tu về thể chất của bản thân. Để trong người ngươi xuất hiện ra nội lực.
- Tại cảnh giới này chúng ta sử dụng ngưu lực để xác nhận sức mạnh của võ giả. Chẳng hạn như Ám Kình sơ kỳ có thể đánh ra một trâu uy lực. Trung kỳ là 10 trâu lực lượng, hậu kỳ là 50 trâu lực lượng. Ám Kình viên mãn có thể đạt đến 100 trâu lực lượng.
- Có điều đây chỉ là trên lý thuyết, về phần thực tế khi tu luyện. Các võ giả sẽ phát huy ra sức mạnh khác nhau tại từng cảnh giới.
- Giống như ngươi loại này thiên tài, mới đạt đến Ám Kình hậu kỳ. Đã có thể uy hiếp tiên thiên cảnh sơ kỳ như ta, thật sự là đáng sợ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía Tàng Kinh Các sau đó hắn lên tiếng nói rằng:
- Đại trưởng lão ta không biết quá nhiều các công pháp. Vậy nên ta muốn ngài chọn lựa cho ta mấy bộ công pháp với những yêu cầu như sau.
- Thứ nhất là một bộ công pháp ẩn giấu tu vi. Thứ hai là một bộ công pháp liên quan đến thân pháp. Thứ ba là một bộ công pháp có thể dịch dung thuật. Thứ tư là hai bộ công pháp có thể tạo ra hai loại linh lực hoàn toàn khác nhau.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thanh Ngọc lúc này nhìn về phía hắn gật đầu sau đó nói rằng:
- Những thứ ngươi yêu cầu thì Vũ tộc chúng ta đều có. Mặc dù trong cuộc chạy loạn năm đó, rất nhiều công pháp của Vũ tộc đã bị thất lạc. Nhưng một vài bản huyền giai thượng phẩm công pháp chúng ta vẫn còn.
- Có điều công pháp càng cao thì yêu cầu người lĩnh ngộ chúng sẽ càng mạnh mẽ. Nhưng với thể chất đặc thù của ngươi thì ngộ tính của người tuyệt đối sẽ không bị chúng ảnh hưởng.
- Có điều đối với việc ngươi yêu cầu hai loại công pháp, có thể khiến người thay đổi linh lực của mình, thì ta có một kiến nghị như sau.
- Đối với Thương Vân Đại Lục võ giả mà nói thì có rất nhiều hình thức tu luyện. Chẳng hạn như trưởng pháp, kiếm pháp, đao pháp, thương pháp...
- Nhưng kiếm khách và đao khách là những loại võ giả mang sức sát thương cực kỳ to lớn. Một phần vũ khí họ sử dụng, một phần chính là các loại công pháp liên quan đến hai loại chiến đấu này cũng cực kỳ khó tu luyện.
- Ngoài ra mỗi một người tinh lực đều có hạn, không ai sẽ tu luyện quá nhiều loại công pháp khác nhau. Cho nên thông thường kiếm khách hay đao khách đều sẽ chỉ một loại trong đó.
- Nhưng đấy là tầm nhìn của một đám hạn hẹp mà thôi. Vũ tộc chúng ta cũng không ngu ngốc như vậy. Với thiên phú của ngươi, đừng nói đồng tu kiếm thuật và đao thuật. Cho dù kiêm thêm trưởng pháp, luyện thêm một số phụ trợ tay nghề như luyện đan, luyện khí, trận pháp tuyệt đối có thể làm được.
- Vậy nên ta đề nghị ngươi mỗi thứ hãy thử một chút. Dù sao lúc này ngươi mới bắt đầu tu luyện. Nếu như không cảm thấy ưng ý chỗ nào, thì lập tức loại bỏ đây chính là lợi thế của sự trẻ tuổi.
Nghe Vũ Thanh Ngọc nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này gật đầu rồi nói rằng:
- Nếu đã như vậy xin đại trưởng lão hãy cho ta một ít công pháp, ta sẽ tự mang về tu luyện.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thanh Ngọc lúc này gật đầu. Sau đó ông ta đi vào trong tàng thư các lấy một đống công pháp cho hắn.
Đợi khi nhận được công pháp, Vũ Tuấn Kiệt lại rời đi, theo phụ hoàng của hắn rời khỏi trang viên đi về phía hoàng cung.
Lúc họ đặt chân đến hoàng cung thì cũng đã muộn. Vũ Thành Minh nhìn về phía con trai của mình sau đó nói rằng:
- Tuấn Kiệt ngươi cảm nhận Vũ tộc của chúng ta như thế nào.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì hờ hững, nhìn về phía lão cha tiện nghi này một chút sau đó nói rằng:
- Mọi người đều rất hòa ái, nhưng mà cũng giống hoàng tộc. Một khi đã bị phân chi thì tuyệt đối có tranh đấu.
Vũ Tuấn Kiệt nói đến đây thì hắn không lên tiếng nữa. Mà Vũ Thành Minh khi nghe vậy thì cười lớn, vỗ vai tên này nói rằng:
- Vũ tộc chúng ta hiện nay có năm chi mạch. Lần lượt đó chính là tộc trưởng, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão và đến chi mạnh của chúng ta.
- Nguyên nhân chi mạch của chúng ta không có chức bị trưởng lão. Bởi vì chúng ta lúc này phải cai quản Thiên Lang Quốc, nên hoàng đế cũng là chi mạnh trưởng.
- Nói đến đây để ngươi hiểu rằng vũ tộc chúng ta phân chia chi mạch cực kỳ nghiêm khắc. Ngày hôm nay nếu không phải ngươi nắm giữ thể chất mạnh mẽ, ảnh hưởng đến tương lai của Vũ tộc. Thì chi mạch của chúng ta vẫn luôn là lót đáy. Tuy rằng trở thành hoàng tộc của Thiên Lang Quốc, nhưng trong bóng tối lại như một dòng phụ. Tìm kiếm tài nguyên tu luyện cho toàn tộc mà thôi.
Nghe Vũ Thành Minh nói vậy Vũ Tuấn Kiệt lúc này gật đầu nói rằng:
- Để phát triển một gia tộc, việc có đấu tranh là điều chắc chắn. Dù sao hoa nhà ấm không thể tồn tại dưới bão gió được.
Vũ Thành Minh nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhìn về phía vị con trai thứ ba này nói rằng:
- Hai ngày nữa là đến đại hôn của ngươi và lão nhị. Sau khi hôn lễ kết thúc ta sẽ giả bệnh, để nhường lại chiến trường chính trị cho các ngươi.
- Đây là một thử thách của gia tộc dành cho ngươi. Tộc trưởng yêu cầu ngươi không được phép sử dụng tu vi, cũng như lực lượng võ giả, để cướp đoạt ngôi vị hoàng đế. Nói cách khác hãy sử dụng trí tuệ của một phàm nhân để cùng các thế lực khác tranh đấu.
- Có thể ngươi cảm thấy việc này rất vô vị. Khi bản thân nắm giữ sức mạnh tối cường, chỉ cần vươn tay có thể giết chết kẻ thù. Tại sao chúng ta phải làm ra những việc thừa thãi như vậy.
- Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết thế giới này rộng lớn biết bao. Có đôi lúc nắm giữ sức mạnh tuyệt đối cũng không thể giúp ngươi sống sót được. Mà mưu trí của ngươi và sự phán đoán, có thể sẽ cứu mạng ngươi vô số lần.
- Việc Vũ tộc xây dựng ra một phàm quốc, chủ yếu chính là sử dụng cho con em của Vũ tộc rèn luyện mưu trí và sự sắt đá. Về vấn đề thường dân bị chết trong cuộc tranh đoạt này. Vậy thì đây là số phận của chúng, Vũ tộc chúng ta cũng không thể nào là toàn thánh mẫu. Vì thương sinh mà hi sinh đi tương lai của gia tộc.
Nghe Vũ Thành Minh nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này trong lòng đã sớm cảm nhận thấy thế giới này tàn khốc biết bao. Những kẻ cầm quyền sử dụng sinh mạng của phàm nhân, cho một ván cờ với nhiều mục đích khác nhau.
Nghĩ đến những điều này, hắn thực sự cũng có chút khó chịu. Có điều đã sinh ở loạn thế không làm kiêu hùng, lẽ nào lại muốn trở thành một con dê bị người giết thịt hay sao. Ánh mắt của hắn lúc này trở nên tràn đầy sự sắc bén và kỳ dị. Nhận thấy khí chất của hắn thay đổi, Vũ Thành Minh lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Sinh tại loạn thế hi vọng ngươi đừng vì hai chữ nhân từ, mà lạc lối tại nơi này. Bởi vì từ xưa đến nay không có vị vua nhân từ nào có thể giành được thiên hạ. Không có một cường giả nào, tay không nhuộm máu tanh mà có thể đi đến đỉnh cao.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhìn về phía lão cha mình một chút rồi rời khỏi hoàng cung.