- Những ngươi đang nghĩ quá sâu xa rồi, và suy nghĩ của ngươi đang bị Vũ Tuấn Kiệt dẫn dắt.
- Ngươi nghĩ mà xem ván cờ ngươi và hắn đánh, bất quá chỉ là một ván cờ bình thường mà thôi. Nó không phải là một cuộc đàm phán giữa hai gia tộc. Và ngươi Mạc Tuấn cũng không thể nào đại diện cho Mạc gia ta, cùng với vũ tộc hợp tác hay bàn điều kiện ở đây.
- Từ điểm này có thể thấy, Vũ Tuấn Kiệt là đang từng bước ép người đi vào thế cờ của hắn. Mà thế cờ hắn vạch ra không phải là một bàn cờ, mà là thể hiện rõ tài trí của thế hệ trẻ tuổi của hai gia tộc lúc này.
- Thứ mà hắn muốn nói cho ngươi không chỉ là thể hiện ra sức mạnh của Vũ tộc, mà thể hiện ra thân phận của hắn đang vượt trội với ngươi lúc này.
- Hắn có một quân cờ lấy lực phá chi, ngươi lẽ nào lại không có một quân cờ gặp địch giết địch hay sao.
- Phải biết lúc này chúng ta và vũ tộc chỉ là ngang hàng hợp tác, mà không phải chủ thứ. Nhưng ngươi lại bị Vũ Tuấn Kiệt dọa sợ thật sự khiến ta thất vọng.
Nghe lão tổ họ Mạc nói vậy, lúc này Mạc Tuấn mới phát hiện ra từ đầu đến cuối, hắn vậy mà đã nghĩ quá nhiều, dẫn đến bị Vũ Tuấn Kiệt lừa gạt.
Mục tiêu của Vũ Tuấn Kiệt bất quá để dò xét chính bản thân hắn mà thôi. Mà không phải là thái độ của toàn bộ họ Mạc. Bởi vì hắn còn chưa có tư cách đại diện cho họ Mạc.
Mà lúc này một suy nghĩ đáng sợ không xuất hiện trong lòng Mạc Tuấn. Bởi vì lão tổ của hắn đã xem xét trận cờ đó, vậy thì người của Vũ tộc lẽ nào lại không xem. Từ đây một ván cờ của hai hậu bối lại trở thành một cuộc đàm phán của hai thế lực. Nghĩ đến sự hoang đường trong đó, mà Mạc Tuấn cũng cảm thấy lạnh cả tim.
Nhìn thấy Mạc Tuấn đã có chút lo lắng trong lòng, trên trán cũng không ngừng chảy ra mồ hôi. Hạ Hoàng đứng ở một bên chỉ biết thở dài sau đó nói rằng.
- Bẩm lão tổ Mạc Tuấn còn trẻ, lần này hắn đã phạm một sai lầm, mặc dù khiến cho họ Mạc chúng ta bị lép vế trước họ Vũ. Nhưng ít nhất chúng ta cũng đã dò xét được những sức mạnh của đám hậu bối của họ vũ lúc này.
- Có thể nói Vũ Tuấn Kiệt thân phận của hắn mặc dù chỉ là con trưởng lão. Nhưng từ một số thông tin mà chúng ta nhận được, hắn có thể sẽ là người tiếp quản vũ tộc trong thời gian tới.
- Hiện nay về mặt tu vi thì cảnh giới của hắn đúng thật là có hơi thấp. Nhưng về trí tuệ tuyệt đối có thể so với những lão cáo già của thế giới này.
- Để một kẻ như vậy làm người đứng đầu của Vũ tộc, lại có lực lượng đồ cổ của Vũ tộc hỗ trợ sau lưng. Vậy thì kẻ này phát huy ra tiềm lực của Vũ Tộc đáng sợ như thế nào, lại thật sự đáng để chúng ta quan tâm.
Nghe Hạ Hoàng nói vậy, lão tổ họ Mạc lúc này chỉ biết thở dài, nhìn về phía Mạc Tuấn một chút sau đó vẫy tay cho tên này rời đi. Đợi khi Mạc Tuần đã ra khỏi nơi này, lão tổ họ Mạc mới nhìn về phía Hạ Hoàng sau đó nói rằng.
- Lần này các ngươi tấn công các cứ điểm của Thanh Vũ điện, chúng ta chỉ xuất ra một lực lượng vừa phải và không vượt quá sức mạnh của vũ tộc đưa ra lúc này. Tất nhiên với thân phận là một thế lực chủ nhà, chúng ta phải có các cường giả trấn trụ. Nhưng để bọn họ ẩn trong bóng tối, mà không phải cùng với đám người Vũ Tuấn Kiệt lao vào chém giết.
Nghe lão tổ họ Mạc nói vậy, Hạ Hoàng lúc này có chút suy nghĩ sau đó nói rằng.
- Lão tổ chúng ta làm như vậy liệu có khiến họ vũ tức giận hay không.
Mặc Tần Quân nghe Hạ Hoàng nói vậy thì hắn lúc này lắc đầu sau đó nói rằng.
- Họ Vũ không nhỏ nhen như vậy, và bọn chúng cũng biết chỉ dựa vào một đám võ Vương đi theo hai tên hậu đối nhà họ Vũ, công đánh vào thế lực của thành Vũ điện đây chính là nộp mạng.
- Vậy nên để đảm bảo tính công bằng trong cuộc liên quân tấn công lần này, chúng ta phái các cường giả là điều chắc chắn. Nhưng vũ Tộc cũng phải thể hiện ra thiện chí của chúng, vậy nên dựa theo những lời ta nói mà hành động.
Nghe Mạc Tần Quân nói vậy, Hạ Hoàng lúc này chỉ biết gật đầu, sau đó rời khỏi đây bố trí nhân thủ. Thấy cảnh này lão tổ họ Mạc thở ra một hơi, khuôn mặt của hắn trở nên trầm tư và có nhiều lo nghĩ. Đến cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài, thầm hi vọng đám tiểu bối nhà họ Mạc có người thể hiện ra tài năng vào lúc này.