- Vũ công tử thật là thông minh, vậy không biết ngài có định giúp ta hay không.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy lúc này hắn bắt đầu rơi vào trầm tư, qua một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Vấn đề giúp hay không giúp ta cần phải suy nghĩ, có điều lúc này chúng ta đang chuẩn bị tấn công người của Thanh Vũ điện. Mà căn cứ tại nơi này lại có một vị võ hoàng ẩn giấu, trong khi đó lực lượng chúng ta mang theo thì lại toàn là Võ Vương. Không biết Nạp Lan tiểu thư có thể giúp chúng ta một tay giải quyết vấn đề trước mắt hay không.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Nạp Lan Minh Ngọc lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt lại lóe lên một chút oán độc. Đối với việc này bất kể là Trần Văn Tú hay Mạc Tuấn đứng bên cạnh đều không nói gì. Mà họ dùng một thái độ dửng rưng để quan sát cô ta.
Qua một lúc Nạp Lan Minh Ngọc lúc này nhìn về phía ngôi làng nhỏ sau đó nói rằng.
- Việc này ta có thể giúp các vị một chút, có điều thành ý của ta, hi vọng Vũ công tử sẽ rung động.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, có điều cũng không nói gì cả. Thấy cảnh này Nạp Lan Minh Ngọc nhìn về phía thuộc hạ của mình là Minh Nguyệt nói rằng.
- Đi giết chết tên Võ Hoàng kia đi, lực lượng còn lại khi để cho Vũ tộc và Mạc Gia sử lý.
Minh Nguyệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó như làn khói rời khỏi đây. Qua một lúc cô ta đã xách theo một chiếc đầu người xuất hiện trước mắt đám người Vũ Tuấn Kiệt. Thấy cảnh này đám người Vũ Tuấn Kiệt cũng chỉ cười nhẹ, sau đó ra lệnh cho đám thuộc hạ tàn sát nơi này.
Đợi khi toàn bộ người của Thanh Vũ điện đã bị tiêu diệt, lúc này Quỷ Ảnh mới xuất hiện trước mặt Vũ Tuấn Kiệt để báo cáo tình hình.
- Bẩm vương gia tại nơi này tổng cộng có hơn 100 người của Thanh Vũ điện, trong đó có bốn tên Võ Vương, một vị võ hoàng, số còn lại đều là đám tiểu lâu la không đáng chú ý.
Nghe Quỷ Ảnh nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này gật đầu sau đó nhìn về phía Mạc Tuấn nói rằng.
- Mạc huynh sự việc này đã xử lý xong, chúng ta tạm thời hãy về hoàng cung nghỉ ngơi trước. Đợi khi nào lại tìm thấy căn cứ của kẻ thù thì lại phát động tấn công.
Vũ Tuấn Kiệt nói vậy Mạc Tuấn lúc này cũng vui vẻ gật đầu, sau đó dưới sự cười gượng của Nạp Lan Minh Ngọc, đám người Vũ Tuấn Kiệt rời khỏi đây. Nhìn về phía bóng lưng của bọn chúng, lúc này Minh Nguyệt lên tiếng nói rằng.
- Đại tiểu thư bọn chúng rõ ràng là lừa gạt ngài, muốn ngài giúp bọn chúng xử lý nơi này.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì nở một nụ cười thú vị, sau đó nói rằng.
- Lần này bọn chúng cần chúng ta giúp đỡ, thì lần sau chúng sẽ vẫn tiếp tục nhờ chúng ta giúp đỡ. Chỉ cần cá đã ăn được mồi ngon ngọt, chúng sẽ không thể nào thoát khỏi lưỡi câu của thợ săn được.
Minh Nguyệt nghe vậy thì im lặng gật đầu, thấy vậy Nạp Lan Minh Ngọc lại dắt theo đám thuộc hạ rời đi.
Đám người của Khổng Tước thương hội vừa rời khỏi đây, thì lại có hai người ung dung đi đến nơi này. Nhìn về phía đám người của Khổng Tước thương hội một người đàn ông trung tuổi lên tiếng nói rằng.
- Vũ tộc khinh người quá đáng, chúng vậy mà để cho một đám hậu bối đối phó chúng ta. Đồng thời thông qua việc này để cho các thế lực tại Việt Châu trở thành một thế lực đồng minh liên kết với nhau chống lại chúng ta. Trong khi đó Vũ tộc lại hạn chế đi sự ảnh hưởng và sự nghi kỵ trong lòng các thế lực khác, đây thực sự là một nước cờ âm hiểm.
Hà Khánh vừa nói vậy, lúc này Tú Nương nở một nụ cười miệt thị sau đó nói rằng.
- Vũ tộc muốn xâm chiếm toàn bộ địa bàn của Việt Châu, cũng không đơn giản như vậy. Hai đại hoàng triều và thiên Lan tông chưa chắc đã có ý định thuần phục bọn chúng. Ngoài ra theo một số tin tức chúng ta nhận được, thập đại đế tộc kẻ thù của Vũ tộc đã bắt đầu có dục dịch, ý đồ muốn liên kết với các thế lực tại Việt Châu, nhằm hạn chế sự bành trướng của Vũ tộc.
- Chính vì vậy chúng ta lúc này chỉ cần im lặng theo dõi kỳ biến, để xem các thế lực đánh cờ mà thôi. Dù sao nơi này cũng không phải là một yếu địa, mà chúng ta buộc phải có trong tay.