Tại trước cửa phủ đại tướng quân lúc này, hai đoàn rước dâu đã có mặt tại đây. Vũ Văn Thành và Vũ Tuấn Kiệt đều mặc trang phục tân lang, cưỡi theo chiến mã. Nhìn về phía hai vị tân nương ở cửa phủ nhà họ Đào mà không nói một lời.
- Cẩm Tiên, Cẩm Nhung hai các ngươi ngày hôm nay sẽ xuất giá. Ta hi vọng hai người các ngươi sau khi kết hôn, sẽ giữ đúng phụ đạo, không làm mất mặt họ Đào.
Nghe Đào Thế Hiển nói vậy, hai vị tân nương đều gật đầu đáp lễ. Vậy là trong tiếng khóc của hai vị phu nhân đưa tiễn con gái mình lên kiệu hoa.
Nhìn về phía hai vị tân nương đã ngồi trên kiệu. Lúc này Vũ Tuấn Kiệt chắp tay với Vũ Văn Thành lên tiếng nói rằng:
- Chúc nhị ca rước được kiều thê xinh đẹp, sống hạnh phúc đến già.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Văn Thành cũng mỉm cười chắp tay với hắn nói rằng:
- Ta cũng chúc tam đệ có một cuộc hôn nhân ưng ý.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy cũng gật đầu. Vậy là hai người nở nụ cười chào nhau, rồi rời đi tiến về phủ đệ của mình để tổ chức tiệc rượu.
Nhưng trong lúc hai vị hoàng tử hân hoan đón dâu. Thì lúc này vô số quan viên lại lúng túng, trong việc nên đi dự tiệc rượu của ai.
Có điều gần như 9/10 số quan viên tại thành Vĩnh Nhạc đều đi dự tiệc của nhị hoàng tử. Số quan viên còn lại đều là trung tiểu quan viên, thì cố gắng đến phủ của tam hoàng tử để dự tiệc.
Nguyên nhân của việc này rất đơn giản. Nhị hoàng tử đã nổi danh từ lâu, thế lực cực kỳ to lớn. Trong khi đó tam hoàng tử mặc dù xuất thế, nhưng lại hết sức mơ hồ. Đối với một cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị mà nói. Không phải cứ bí ẩn là sẽ giành chiến thắng, có đôi lúc ánh sáng lại ở ngay trước mặt mình.
Chính vì vậy các đại quan trong triều đình đều đến phủ của nhị hoàng tử dự tiệc. Thay vào đó một số tiểu quan viên do không có tư cách đến phủ của Nhị điện hạ thì bọn họ lúc này đánh cược một phen. Đi đến phủ của tam điện hạ để dự tiệc.
Đối với việc này, Vũ Tuấn Kiệt chỉ hờ hững không quan tâm lắm. Ứng phó với đám thuộc hạ đôi ba câu, thì hắn không quan tâm trở về phòng của tân nương, để gặp mặt vị phu nhân này.
Tại trong phòng Đào Cẩm Nhung mặc một bộ xiêm y váy cưới màu đỏ, khăn trùm đầu đã che hết khuôn mặt của cô ta. Vũ Tuấn Kiệt khi đi vào thì người hầu tự khắc rời khỏi đây.
Nhận thấy chồng của mình đã đi vào phòng. Lúc này Đào Cẩm Nhung đứng dậy làm một lễ với Vũ Tuấn Kiệt lên tiếng nói rằng:
- Gặp qua tam điện hạ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
Vương phi không cần phải đa lễ, ngươi hãy tới đây chúng ta nói chuyện một chút.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Đào Cẩm Nhung đi đến chiếc bàn ngồi đối diện với Vũ Tuấn Kiệt. Thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt dùng tay gỡ khăn che đầu của cô gái này xuống.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, Vũ Tuấn Kiệt đầu tiên sững sờ một chút. Bởi vì cô gái này thật sự khá xinh đẹp. Còn Đào Cẩm Nhung thì cũng không ngừng đánh giá Vũ Tuấn Kiệt, có điều cô ta vẫn xấu hổ cúi đầu không nói gì.
Vũ Tuấn Kiệt thấy vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Ta từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người khác, có thể ngươi cũng sẽ không thích ta một chút nào. Nhưng ngươi yên tâm, ta cũng là một người hiểu lý lẽ. Nếu một ngày nào đó ngươi không muốn ở cùng ta, mà rời đi. Vậy thì ta cũng thành toàn để ngươi ra đi không nói một lời.
Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Đào Cẩm Nhung đầu tiên là sừng sờ. Sau đó cô ta cổ quái lên tiếng nói rằng:
- Ngày hôm nay chúng ta mới kết hôn thôi, ngài đã muốn bỏ ta rồi hay sao.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì lắc đầu sau đó nói rằng:
- Trong hôn nhân hay tình yêu, ta luôn quan niệm nam nữ bình đẳng. Nếu như vương phi không ưng ý cuộc hôn nhân gượng ép này. Vậy thì có thể nói với ta một tiếng, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
- Tất nhiên nếu như ngươi không nói ưng ý muốn hôn sự này. Vậy thì sau này ngươi hãy yên phận làm vương phi của ta đi. Chỉ cần một ngày ta còn sống, là một ngày ta sẽ luôn luôn là hậu phương vững chắc nhất đứng sau lưng ngươi. Ai dám đụng đến ngươi thì có nghĩa sẽ đối diện với lửa hận của ta.
Đào Cẩm Nhung nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Ta giờ đây đã lấy ngài, làm sao dám tư tưởng đến nam nhân khác. Đời này kiếp này hi vọng ngài đối xử với ta tốt một chút.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì thở dài gật đầu. Với tư tưởng của một người hiện đại, hắn đối với những cuộc hôn nhân gượng ép như này thật ra cũng rất khó chịu.
Nhưng sinh ra tại một thế giới như thế này, có đôi lúc tự do lại không phải là hạnh phúc. Nghĩ đến đây hắn lúc này lên tiếng nói rằng:
- Thời gian cũng đã muộn chúng ta nghỉ ngơi thôi.
Đào Cẩm Nhung nghe vậy thì có chút sợ sệt, nhìn về phía hắn nhưng cũng không dám phản kháng. Mà thấy điệu bộ của cô ta như vậy, Vũ Tuấn Kiệt đầu tiên sững sờ. Sau đó hắn đưa tay vỗ lên trán của mình một chút.
Đúng vậy cô gái nhỏ này mới 15 tuổi mà thôi. Hắn cũng không phải cầm thú, mà đã muốn chiếm đoạt thân thể của cô ấy. Nghĩ đến đây hắn lúc này thở dài nói rằng:
- Chúng ta tạm thời vẫn ngủ chung, có điều nếu như lúc nào vương phi cảm thấy có thể chấp nhận được ta. Thì lúc đó chúng ta sẽ động phòng.
Đào Cẩm Nhung nghe vậy thì nhìn hắn một chút, sau đó gật đầu. Thấy vậy Vũ Tuấn Kiệt cũng không nói nhiều, nắm lấy tay Đào Cẩm Nhung sau đó lên giường đi ngủ.
Tại một chiếc giường nhỏ chưa đến 2 mét. Một đôi nam nữ cứ vậy nằm bên cạnh nhau, ở giữa lấy một chiếc mền làm ngăn cách. Đối với việc này Vũ Tuấn Kiệt thật sự cũng có chút hoảng hốt. Còn Đào Cẩm Nhung lại dùng một bộ mặt lo sợ, lấy một chiếc chăn gói mình vào trong. Không dám nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt đang nằm bên cạnh.
Kết quả một đêm trằn trọc, Vũ Tuấn Kiệt không ngủ nổi. Còn Đào Cẩm Nhung sợ sệt một chút thì đã ngủ lăn quay như heo. Thật sự khiến hắn cũng lực bất tòng tâm.
Sáng ngày hôm sau Vũ Tuấn Kiệt mang theo vương phi nhỏ của mình, đi vào hoàng cung để gặp mặt Vũ Thành Minh.
Vừa đến nơi thì trong đại điện lúc này Vũ Văn Thành và vương phi của hắn, Đào Cẩm Tiên cũng đã có mặt tại đây.
Tại trên chủ vị hoàng hậu Võ Mị Nguyệt nhìn về phía bọn họ, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Văn Thành và Tuấn Kiệt hai người bây giờ đã lập gia thất. Những ngày tới phải trưởng thành hơn, tuyệt đối đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà đấu đá lẫn nhau.
Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Văn Thành nghe vậy đều đồng loạt chắp tay nói rằng:
- Cẩn tuân mệnh lệnh của hoàng hậu.
Võ Mị Nguyệt nghe vậy thì gật đầu, lúc này bà ta lại nhìn về phía Đào Cẩm Tiên và Đào Cẩm Nhung. Chỉ dựa vào ánh mắt độc ác của mình, bà ta biết ngay Đào Cẩm Tiên thân thể đã phá. Nhưng Đào Cẩm Nhung thì vẫn hoàn bích chi thân. Đối mặt với việc này, bà ta cũng không để ý quá nhiều. Mà chỉ hờ hững nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút sau đó nói rằng:
- Tuấn Kiệt ngươi phải chú ý sức khỏe của Cẩm Nhung nhiều hơn. Nó dù sao lúc này vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, cũng không nói nhiều. Vậy là rất nhanh hoàng hậu Võ Mị Nguyệt mang theo hai vị vương phi rời đi. Trong đại điện lúc này chỉ còn ba cha con ngồi nói chuyện với nhau.