• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, nhìn về phía nơi này đã bị đánh cho tan hoang, thì hắn lúc này lên tiếng nói rằng.

- Dù sao đây cũng là cơ sở của Khổng Tước thương hội. Chuyện lần này coi như kết thúc tại đây, không biết ý Nạp Lan tiểu thư thế nào.

Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh, sau đó nói rằng.

Nếu như Vũ công tử đã nói vậy, thì tất nhiên chuyện này coi như thôi.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó hắn ung dung dắt theo đám thuộc hạ rời đi. Thạch Khôn cũng lập tức hiểu chuyện, mang theo đám thuộc hạ cũng nhanh chóng chim cút khỏi đầy.

Nhìn về phía khung cảnh của Minh Nguyệt lâu bị đám võ giả nhà họ Thạch đập phá, Nạp Lan Minh Ngọc lại không hề tiếc hận. Thay vào đó cô ta nở một nụ cười quỷ dị, nói với Minh Nguyệt rằng.

- Tên Vũ Tuấn Kiệt này thật sự rất thú vị. Hắn không những không giống các công tử thiếu gia ăn chơi khác. Mà càng giống những lão quái vật ẩn trong bóng tối, thích bố trí cạm bẫy lừa gạt kẻ khác.

Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nói vậy, lúc này Minh Nguyệt nhìn về phía cô ta sau đó nói rằng.

- Đại tiểu thư việc này chúng ta phải xử lý thế nào, vẫn tiếp tục muốn cùng hắn hợp tác hay sao.

- Hợp tác tất nhiên là vẫn phải hợp tác, kẻ này càng thể hiện ra sự nham hiểm và hiểu lòng người, thì hắn lại càng xứng đáng trở thành đối tượng hợp tác của chúng ta.

Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nói vậy, lúc này Minh Nguyệt cũng gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc cô ta nói rằng.

- Đại tiểu thư Vũ Tuấn Kiệt tiểu vương phi của hắn lúc này vẫn đang trong hoàng cung Đại Hạ. Cô ta mặc dù không có bối cảnh, nhưng được Vũ Tuấn Kiệt yêu thích, đây chính là bối cảnh lớn nhất của cô ta lúc này.

Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì cười nhạt sau đó nói rằng.

- Đàn ông là một đám sắc quỷ, cho dù là đạo mạo chính nhân hay là thể hiện ra một bộ mặt ghê tởm. Thì bọn chúng bất quá vẫn sẽ bị dục vọng thao túng mà thôi.

- Về phần Đào Cẩm Nhung, cô ta bất quá chỉ là một con cờ mà vũ tộc sử dụng, để rèn luyện đạo tâm cho Vũ Tuấn Kiệt mà thôi. Nên cô ta vốn không có giá trị gì trong mắt của ta, càng không xứng đáng trở thành kẻ thù của ta lúc này.

Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nói vậy, Minh Nguyệt lúc này nhìn về phía cô ta một chút, sau đó gật đầu. Bản thân thì rời khỏi đây, bắt đầu chỉ huy thuộc hạ tu sửa lại Minh Nguyệt Lâu

Một lúc sau tại hoàng cung của Đại Hạ Hoàng Triều, Vũ Tuấn Kiệt nhìn về phía Mạc Nhược Lan đã bị phế bỏ tu vi, quỳ ở trước đại tiện. Hạ Hoàng thì dùng một bộ mặt lạnh nhạt đang cùng với Vũ Thiên ngồi nói chuyện. Khiến hắn cũng cảm thấy vị đường ca của mình thay đổi thật sự quá nhanh.

- Tuấn Kiệt ngươi vào đây, cùng với Hạ Hoàng nói chút chuyện liên quan đến việc hợp tác tiêu diệt Thanh Vũ điện đi.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười, chắp tay với Hạ Hoàng sau đó lên tiếng nói rằng.

- Bệ hạ Thanh Vũ điện đã thẩm thấu vào cả hoàng tộc của họ Mạc, ta cho rằng Mạc Nhược Lan bất quá cũng chỉ là một quân cờ lộ diện lúc này mà thôi. Ta nghĩ việc thanh lọc Hoàng Tộc, bệ hạ cũng nên xử lý một lần, tránh để xuất ra ám tử của kẻ thù.

Hạ hoàng nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy cũng gật đầu, nhìn về phía hai huynh đệ họ Vũ hắn lúc này cười lạnh nói rằng.

- Lần này còn hi vọng hai vị giúp đỡ Đại Hạ chúng ta nhiều hơn. Trẫm sẽ phái con trai cả của ta, cùng với các vị tham gia lần thanh tẩy Thanh Vũ điện lần này.

Nghe Hạ Hoàng nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này mỉm cười, sau đó cùng với Vũ Thiên rời khỏi đây. Lúc đi qua Mạc Nhược Lan, Vũ Tuấn Kiệt chỉ hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì. Vũ Thiên thì có chút đăm chiêu, cuối cùng hắn cũng chỉ thở dài rời đi.

Tại trong đại điện, Hạ Hoàng nhìn về phía Mạc Nhược Lan, sau đó dùng một giọng điệu lạnh lẽo lên tiếng nói rằng.

- Ngươi tại sao lại phản bội họ Mạc, thậm chí hạ độc cả lão tổ.

Mạc Nhược Lan nghe vậy thì cười lạnh trong lòng, không ngừng nguyền rủa họ Vũ, cũng như họ Mạc lúc này. Mới một lúc trước, Vũ Thiên mang theo chục tên quỷ vệ đi đến, không nói hai lời liên tấn công cô ấy. Sau đó thế lực mà cô ta mời chào trong thời gian qua, lần lượt bị tấn công, kẻ chết thì chết, người thì bắt thì bị bắt.

Hiện giờ tu vi bị phế bỏ, bản thân đã không có hi vọng sống. Cô ta trong lòng lúc này chỉ muốn ăn tươi, uống máu Vũ Thiên. Đồng thời càng thầm hận không sớm giết chết tên đó.

Cảm nhận sự thù hận trong ánh mắt của Mạc Nhược Lan, Hạ Hoàng lúc này chỉ thở dài sau đó nói rằng.

- Ngươi thật sự là không biết hối cải, đã vậy thì người cũng không cần sống nữa.

Mạc Nhược Lan nghe vậy thì cười lớn Sau đó nói rằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK