- Chúc mừng tam điện hạ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy cũng đồng loạt chắp tay với các vị đại thần, rồi hắn dùng một ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía đôi cẩu nam nữ. Đang dùng một ánh mắt oán độc nhìn về phía mình, mà cười nhạt. Sau đó hắn cũng không nói nhiều rời khỏi đại điện.
Buổi chiều hội vừa kết thúc, sóng ngầm tại Thiên Lang quốc nổi lên như bão. Tại phủ đệ của những quan viên đứng đầu triều đình, đều không ngừng bàn tán về vụ việc này. Đặc biệt họ không ngừng đánh giá vị tam điện hạ kia, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Trong hoàng cung Vũ Thành Minh nhìn về phía thái giám thân cận của mình là Tào Thọ, lên tiếng nói rằng:
- Tào Thọ ngươi nói xem đứa con trai thứ ba của ta ẩn giấu 19 năm. Rốt cuộc cũng bắt đầu lộ ra nanh vuốt rồi sao.
Tào Thọ nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Thành Minh sau đó chắp tay nói rằng:
- Bẩm bệ hạ tam hoàng tử từ nhỏ đã khác thường, không thích tiếp xúc với các vị hoàng tử khác. Bản thân cũng không chịu sự giúp đỡ của cung nữ thái giám hầu hạ. Có thể nói tam điện hạ từ nhỏ đến lớn tiếp xúc với rất ít người. Vậy nên tính cách của tam hoàng tử được đánh giá là quái dị.
- Hai năm trước bệ hạ đã cho tam hoàng tử rời khỏi hoàng cung lập phủ. Hiện nay phủ đệ của tam hoàng tử cũng không tại trong thành Vĩnh Nhạc, mà là ở phía đông cách thành Vĩnh Nhạc 30 dặm đường.
- Thời gian qua thám tử của chúng ta không báo cáo bất kỳ tin tức gì, về việc tam hoàng tử tại nơi ở của mình làm điều gì mờ ám. Vậy nên để đánh giá mọi hoạt động của tam hoàng tử, tiểu nhân thật sự không làm nổi mong bệ hạ trách phạt.
Tào Thọ vừa nói vậy, Vũ Thành Minh nhìn về phía hắn một chút sau đó cười lạnh nói rằng:
- Lão tam của ta thật sự là rất thú vị. Ngày hôm nay nếu như không có sự chèn ép của lão nhị và sự ngu ngốc của Đào Cẩm Tiên. Thì nó e rằng vẫn ẩn mình trong bóng tối và sẽ là kẻ thù đáng sợ nhất, đối với những đứa trẻ khác của ta lúc này.
- Hiện nay nó đã lộ ra ánh sáng, cơn phong bạo cũng đã bắt đầu đẩy lên. Nhưng tất cả mọi người đều đã bị nó nhìn thấu, trong khi sức mạnh của nó ở trong bóng tối lại không ai biết được.
Vũ Thành Minh nói đến đây, ông ta lúc này nở một nụ cười thâm trầm. Sau đó nhìn về phía thái giám thân cận của mình là Tào Thọ lên tiếng tiếp.
- Cử người giám sát chặt chẽ động tĩnh của nó. Thậm chí hệ thống thân vệ của nó lúc này, cũng đều phải tìm hiểu giám sát lại cho ta. Ta muốn trong thời gian ngắn nhất, mọi thế lực mà nó đang ẩn giấu đều phải bị phát hiện.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Vũ Thành Minh nghe vậy thì gật đầu, sau đó cho tên Tào Thọ này lui ra xử lý công việc. Bản thân hắn lại ngồi đó trầm tư, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Nhưng từ nụ cười lạnh lùng trên khóe môi, có thể cảm thấy vị hoàng đế của Thiên Lang quốc này cũng không phải là kẻ nhân từ.
Tại trong phủ đại tướng quân, lúc này nhị hoàng tử cùng với Đào Thế Hiển và Đào Cẩm Tiên đang ngồi nói chuyện với nhau.
- Nhị điện hạ vị tam đệ của ngài xem ra cũng không đơn giản. Lần này chúng ta đã kết thù với hắn, không có đường lùi. E rằng sau này nhị điện hạ phải cẩn thận nhiều hơn.
Vũ Văn Thành nghe Đào Thế Hiển nói vậy hắn lúc này cười nhạt sau đó nói rằng:
- Tam đệ của ta ngày hôm nay cất tiếng, không chỉ là việc hắn biết nói. Mà là sự đáng sợ của việc hắn ẩn nhẫn 19 năm.
- Phải biết một đứa trẻ khi chưa được 2 tuổi, đã có thể biết nói. Nhưng hắn ta từ nhỏ lại không cất lên một tiếng. Sự việc này vốn bình thường với một kẻ mưu kế thâm độc. Nhưng nghĩ kỹ một chút, một đứa trẻ chưa biết gì về thế sự. Nó lại có thể ẩn nhẫn lâu như vậy, thật sự là đáng sợ. Hay nói đúng hơn là kẻ đang giúp đỡ tam đệ của ta ẩn giấu, mới là kẻ khiến chúng ta khó đoán nhất.
- Dù sao tam đệ lúc này không có một thế lực chống lưng. Hắn lập phủ hai năm nhưng luôn bị các thế lực nhìn chằm chằm, tuyệt đối không thể phát triển thế lực bên ngoài.
Đối với việc này Đào tướng quân ngài nghĩ xem thế lực nào sẽ ủng hộ tam hoàng tử vào lúc này.
Nghe Vũ Văn Thành nói vậy, Đào Thế Hiển cũng gật đầu đồng ý. Sự việc của Vũ Tuấn Kiệt bọn họ không cho rằng Vũ Tuấn Kiệt từ nhỏ đã thông minh đến mức ẩn nhẫn khi mà bản thân chưa đến 2 tuổi. Vậy nên chắc chắn có thế lực nào đó đã giúp hắn ẩn nhẫn và che giấu đi toàn bộ tai mắt trong hoàng cung. Thậm chí từ biểu hiện của hoàng đế Vũ Thành Minh ngày hôm nay, có thể thấy ông ta cũng không hề biết về việc này.
Nói cách khác có một thế lực to lớn nào đó của Thiên Lang quốc, đang ủng hộ tam hoàng tử nhưng kẻ này lại là ai. Ngẫm nghĩ một lúc Đào Thế Hiển lên tiếng nói rằng.
- Bệ hạ có 10 người con trai, cùng với 15 vị công chúa. Trong đó những người có thể tham gia tranh đoạt ngôi vị chữ quân lúc này chỉ có mấy người, họ lần lượt là.
- Đại hoàng tử Vũ Anh Khải năm nay 22 tuổi, là con trai của hoàng hậu Võ Mị Nguyệt.
- Tứ hoàng tử Vũ Thế Tích, năm nay 17 tuổi, là con trai của hoàng hậu Võ Mị Nguyệt.
- Ngũ hoàng tử Vũ Mạnh Thương, năm nay 17 tuổi, là con trai của quý phi Trần Ngọc Cẩm.
- Đại công chúa Vũ Linh Nhạn năm nay 17 tuổi. Mẹ là hoàng hậu Võ Mị Nguyệt. Cộng với cuối cùng là nhị hoàng tử ngài.
- Các vị hoàng tử công chúa khác thế lực đều rất rõ ràng. Phần lớn là đến từ sự giúp đỡ của nhà ngoại, cũng như thân phận của họ và độ tuổi đã trưởng thành.
- Nhưng tam hoàng tử lại không gốc không dễ. Ngoài một thân phận là con trai của hoàng đế không có thế lực nào nâng đỡ hắn lúc này. Vậy nên thế lực mà chúng ta đang tìm kiếm kia, phải đạt được hai điều kiện.
- Thứ nhất thế lực này cực kỳ to lớn, nhưng không có gốc rễ tại hoàng tộc. Thứ hai bọn chúng thiếu địa vị trong chính trị, nên cần người ủng hộ chúng trong thời gian tới.
- Chỉ có như vậy chúng mới đi chọn lựa một hoàng tử yếu nhất để đầu tư. Mà không phải là các vị hoàng tử công chúa khác, có khả năng giành chiến thắng cao hơn trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Đào Thế Hiển vừa nói vậy, lúc này Vũ Văn Thành cười lạnh nói rằng:
- Đại tướng quân ngươi nói như vậy ta cũng cảm thấy rất có lý. Nhưng nếu thế lực kia đã mạnh như vậy, có thể từ trong bóng tối đầu tư cho tam đệ từ lúc hắn hai tuổi. Giúp hắn che giấu toàn bộ tai mắt của các thế lực, thậm chí là phụ hoàng.
- Vậy thì bọn chúng lẽ nào lại không có gốc rễ trong triều đình. Lẽ nào chúng lại cần một vị hoàng tử yếu nhất để đầu tư, thay vì đầu tư những hoàng tử công chúa khác. Có khả năng tranh đoạt hoàng vị cao hơn sao.
- Đây không phải liên quan đến vấn đề tầm nhìn mà là lượng tài nguyên đầu tư lúc đầu của chúng sẽ lớn hơn rất nhiều. So với đầu tư một vị hoàng tử công chúa có tiềm lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hơn.
Nghe Vũ Văn Thành nói vậy, Đào Thế Hiển lúc này cũng cảm thấy hắn nói rất có lý. Trầm tư một lúc mà vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, ông ta lúc này thở dài nói rằng: