• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vũ hiền chất đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao người của Vũ tộc không chịu đi xuống.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì rơi vào trầm tư, nhìn về phía các chiến hạm đang tạo thành từng quân trận, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nở một nụ cười thú vị sau đó nói rằng:

- Bùi tông chủ ngài thân là người tiếp xúc nhiều sự kiện lớn, lẽ nào ngài không nhìn thấy các chiến hạm của chúng ta đang kết thành các quân trận hay sao.

Bùi Cẩm Thạch nghe vậy thì sững sờ sau đó đưa mắt nhìn về phía hai vị hoàng chủ, thì thấy bọn họ cũng đang dùng một thái độ im lặng mà quan sát kì biển. Thấy cảnh này Bùi Cẩm Thạch biết ngay là có chuyện xảy ra, vậy là hắn cũng âm thầm ra hiệu cho các trưởng lão của Thiên Lan tông chuẩn bị sẵn sàng mở hộ tông đại trận.

Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, trong bầu không khí mang theo tiếng kèn trống vui vẻ của ngày hôn lễ, thì cùng với đó là bầu không khí trầm thấp của vô số cường giả đang lo lắng nhìn lên bầu trời.

Không biết qua bao lâu, lúc này từ trên một chiến hạm trung tâm, một người đàn ông mặc long bào uy vũ đứng về phía trước, chắp tay về phía hư không sau đó nói rằng:

- Tại hạ là Vũ Thành Minh, tứ trưởng lão của Vũ tộc. Lần này ta đại diện cho Vũ tộc đến đây rước dâu, các vị nếu như có ý kiến thì có thể đứng ra cùng chúng ta nói chuyện.

Vũ Thành Minh vừa nói vậy, lúc này một tiếng hừ lạnh trên hư không vang lên. Cùng với đó một luồn khí tức khủng bố xuất hiện, khiến cho những người có mặt ở đây đều cảm thấy ngột ngạt.

- Người là cái thứ gì mà dám nói chuyện với chúng ta, gọi người đứng đầu của Vũ tộc ra đây.

Nghe âm thanh ở trên bầu trời vang lên, nhưng lại không thấy có ai xuất hiện. Vũ Thành Minh lúc này vẫn vẻ mặt mỉm cười sau đó nói rằng:

- Vũ tộc chúng ta khá là thiện chí muốn cùng Đan Các kết thúc ân oán này. Còn nếu như các vị muốn chiến tranh, vậy thì cứ đến đi. Các vị lão tổ của chúng ta nói rằng muốn chiến thì chiến.

Âm thanh của Vũ Thành Minh vang lên khiến cho bầu không khí đều trở nên Im ắng một cách lạ thường, không biết qua bao lâu lại có tiếng cười lớn vang lên trên bầu trời. Cùng với đó một người phụ nữ và hai người đàn ông trung tuổi cũng từ trong hư không bước ra. Họ nhìn về phía đoàn chiến hạm của Vũ tộc rồi lên tiếng nói rằng:

- Vũ tộc các ngươi ẩn mình 200 năm, lần này xuất hiện vậy mà cũng Đan Các chúng ta là địch. Ta cũng hứng thú muốn nhìn một chút, Vũ tộc các ngươi mạnh như thế nào.

Nghe người phụ nữ tên là Quế Anh Ngọc một vị thái thượng trưởng lão của Đan Các, cảnh giới đã đạt đến Võ đế sơ kỳ lên tiếng. Thì lúc này từ trên một chiến hạm của Vũ tộc, một khí tức khủng bố xuất hiện, hướng thẳng về phía ba vị võ đế của Đan Các mà chèn ép tới.

- Ba tên võ đế sơ kỳ, ai cho các ngươi lá gan dám cùng vũ tộc chúng ta đối đều.

Cảm nhận được khí thế của kẻ thù, ba vị võ đế của Đan Các lập tức đều lùi lại một bước. Dùng một ánh mắt thâm trầm nhìn về phía nơi phát ra luồng khí tức kia lên tiếng nói rằng:. truyện ngôn tình

- Không biết vị đạo hữu nào của Vũ tộc, có thể ra ngoài gặp mặt hay không.

- Trần Khánh Dư tiểu bối nhà ngươi tốt nhất không nên dính dáng vào việc này. Đừng vì việc của Đan Các mà gộp luôn mạng nhỏ của mình vào.

Nghe âm thanh của vị cường giả Vũ tộc kia nói vậy, lúc này Trần Khánh Dư một vị thái thượng trưởng lão khác của Đan Các cười lớn sau đó nói rằng:

- Đã đạt đến một nước này, những người như chúng ta không phải thiên kiêu thì chính là yêu nghiệt. Lần này ta đại diện cho Đan Các đến đây, hi vọng Vũ tộc có một câu trả lời thích đáng.

Trần Khánh Dư vừa nói vậy, lúc này một người đàn ông trung niên khác ở bên cạnh, hắn là Lô Khả Toàn cũng lên tiếng nói rằng.

- Mặc dù lần trước Đoàn Thiên Phú đã trở về nói rằng là thánh tử của chúng ta muốn giết người của Vũ tộc. Nhưng mà đến lúc này người Vũ tộc thậm chí một sợi lông vẫn chưa bị mất. Trong khi đó thánh tử của chúng ta đã chết, không biết vũ tộc định giải thích việc này thế nào.

Nghe mấy người của Đan Các nói vậy, lúc này một người đàn ông trung niên từ trên chiến hạm của Vũ tộc đi ra, ông ta dùng một đôi mắt sắc bén nhìn về phía đám này sau đó nói rằng:

- Giải thích là không có giải thích, vũ tộc giết người từ trước đến giờ chỉ phân đúng sai. Mà đúng sai ở đây là vũ tộc chúng ta cảm thấy mình đúng hay không mà thôi. Còn cái nhìn của các ngươi vũ tộc chúng ta chưa từng quan tâm.

- Có điều đều là những đại thế lực, vũ tộc vẫn cho Đan Các một câu trả lời. Đó chính là ân oán chuyện này kết thúc tại đây thì không sao. Còn muốn chiến tranh vậy thì các ngươi cứ đến đi.

Người đàn ông này vừa nói vậy thì Quế Anh Ngọc lúc này nhìn về phía ông ta sau đó tức giận nói rằng:

- Vũ Minh Quang các ngươi đừng có mà ép người quá đáng. Đan Các chúng ta cũng không hề sợ hãi khi phải đối mặt với vũ tộc các ngươi.

Nghe Quế Anh Ngọc nói vậy lão tổ của Vũ tộc là Vũ Minh Quang lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:

- Chỉ dựa vào ba võ đế sơ kỳ các ngươi mà muốn cùng vũ tộc chúng ta đấu. Ngươi cảm thấy có nực cười hay không. Thậm chí một mình ta ở đây các ngươi còn đánh không lại, thì làm sao hướng vũ tộc chúng ta yêu cầu thứ nọ thứ kia đây.

Nghe Vũ Minh Quang nói vậy, ba người của Đan Các sắc mặt đều cảm thấy không tốt. Từ khi Thế Vũ Minh Quang tỏa ra thì hắn chính là một vị võ đế hậu kỳ hàng thật giả thật.

Mặc dù ba người họ đều là Võ đế, nhưng võ đế sơ kỳ với võ đế hậu kỳ đây chính là trời và đất, cho dù ba người họ cùng lên cũng chỉ là nộp mạng mà thôi. Nghĩ tới điều này, sắc mặt của ba người đều có chút tái nhợt. Sau đó nhìn về phía người của Thiên Lan tông lên tiếng nói rằng:

- Thiên Lan tông thánh tử của chúng ta chết ở nơi các ngươi quản lý. Đã vậy lại vì tranh chấp thánh nữ của các ngươi, dẫn đến chuyện này. Đối với việc này các ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích.

Quế Ngọc Anh vừa nói vậy, đám người Bùi Cẩm Thạch ở phía dưới đều choáng váng. Hai đại thế lực các ngươi đánh nhau thì không đánh nhau, mà lúc này khi Đan Các không ép được Vũ tộc, các ngươi lại hướng lên đầu chúng ta thật sự là một lũ khốn kiếp.

Có điều nghĩ thì nghĩ trong lòng như vậy, nhưng Bùi Cẩm Thạch lúc này vẫn không dám có ý kiến quá nhiều, mà phải chắp tay với người của Đan Các sau đó nói rằng:

- Ba vị tiên bối có lẽ không biết, là thánh tử của các người muốn giết thánh nữ của chúng ta, cho nên lão tổ chúng ta mới ra tay. Nếu như các vị không tin những lời ta nói thì nơi này còn có lưu giữ Thạch, đã ghi lại hết toàn bộ quá trình ngày hôm đó.

Bùi Cẩm Thạch vừa nói xong thì lúc này hắn quăng một viên đá nhỏ màu xanh cho ba vị võ đế đứng trên bầu trời. Trải qua phút giây xem xét, bọn họ biết là thánh tử của mình đã có ý định giết Bùi Cẩm Tú trước. Vậy nên hắn chết là hoàn toàn đúng lý, mà Đan Các cũng không thể nào làm thì được.

Trầm tư một lúc Trần Khánh Dư lúc này khó coi lên tiếng nói rằng:

- Lần này Đan Các chúng ta không truy cứu trách nhiệm nữa. Nhưng mà từ nay trở về sau, Đan Các sẽ không buôn bán bất kỳ một hạt đan dược nào với hai thế lực Vũ tộc và Thiên Lan Tông.

Trần Khánh Dư nói song thì ba vị võ đế của Đan Các lập tức rời đi. Thấy cảnh này Vũ Minh Quang chỉ cười nhạt không thèm quan tâm. Dù sao khác với tổ chức tông môn, các thế gia đều nắm giữ một hệ thống đan sư và nguồn cung cấp vật liệu cho mình. Vậy nên cho dù bị kẻ thù phong sát thì họ cũng không sợ hãi. Dù sao Vũ Tộc lúc này không có hứng thú buôn bán tới bất kỳ ai

Có điều vũ tộc thì như vậy, nhưng Thiên Lan tông lại cực kỳ khó coi. Dù sao thân là một tông môn lớn, mặc dù có một lượng lớn đan sư cho mình. Nhưng việc phải đi mua sắm các loại đan dược khác là điều cần thiết. Dù sao không có ai suốt ngày suốt đêm cắm đầu luyện đan cho các ngươi. Nghĩ tới điều này Bùi Cẩm Thạch chỉ còn biết thở dài trong lòng, sau đó thầm cầu nguyện Vũ tộc có thể giúp đỡ bọn họ một lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK