Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trần Khả Như trở nên căng thẳng vô cớ.

Ánh mắt của Lê Hoàng Việt và cô giao giữa không trung,
Chỉ có điều, ngay cả khi Lê Hoàng Việt hiểu ý của cô, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định nào của anh.

“Không muốn cũng được, vậy chúng ta nói luôn trước mặt chị dâu đi?” Dương Tử Hạo đùa giỡn nói.

"Ai là chị dâu của mày?"
Lê Hoàng Việt phun ra, "Nhớ kỹ, Tống Quốc Minh, đời này, mày đừng mong dính dáng đến nhà tao!"
Đây là phong cách của Lê Hoàng Việt, để anh nói trước, kiểu gì cũng nghe chửi.

Tống Quốc Minh vẫn im lặng, ánh mắt lạnh lùng khó hiểu.

Tôi không muốn dính dáng đến nhà họ Lê, tôi muốn dính dáng đến người khác.

Đang nói chuyện, Lê Hoàng Việt đến gần Trần Khả Như, nhanh chóng cởi bộ áo khoác đen của mình, khoác lên vai trần của Trần Khả Như.

Hầu như tất cả các khách mời nữ đều mặc váy bó, Trần Khả Như cũng không ngoại lệ.

Ấm áp dâng trào.

Vừa cảm thấy không khí xung quanh hơi lành lạnh, không biết mặt trời từ lúc nào đã xuyên qua mây.

Hành động khoác áo tinh tế cho cô của anh, khiến cô không kịp chuẩn bị, cứ thế xao xuyến.

Trần Khả Như cảm thấy chua chát, cổ họng ngứa ngáy, không dám nhìn vào mắt anh, cảm thấy nên nói gì đó, không thì quá nhàm chán và yếu ớt.

Lê Hoàng Việt, anh đừng nhẹ nhàng như vậy được không? Em sợ...!
Nhìn vẻ thân mật của hai người, trong đôi mắt đen như mực của Tống Quốc Minh phản ra ánh đỏ, cảm giác như mắc xương trong họng, hận mọi thứ không như ý, nói: "Trần Khả Như, chị còn u mê không tỉnh sao? Chị sẽ hối hận!"
Hối hận?
Trần Khả Như nhíu mày, cao giọng nói: "Tống Quốc Minh, tôi đã nói rất rõ ràng với cậu.

Về sau hối hận hay không là chuyện của tôi, không cần cậu lo!"
Cô chưa bao giờ dối trá Tống Quốc Minh, nhưng người kia không chịu từ bỏ, thực sự giống kiểu người thích bị ngược đãi.

Tống Quốc Minh tuy đã lường trước hậu quả, vẫn tức giận đến mức giậm chân, nhưng không có cách gì.

Tại sao Trần Khả Như nhất quyết không chịu thay đổi, không hết hy vọng với Lê Hoàng Việt.

Xem ra vẫn phải ép cậu ta đi đến bước kia!
Lê Hoàng Việt nghe hai người nói chuyện, thấy gì đó sai sai, bản năng của người đàn ông mách bảo anh rằng có chuyện gì đó đã xảy ra giữa Trần Khả Như và Tống Quốc Minh.


Họ đã gặp nhau khi nào? Tại sao Trần Khả Như không nói với anh ta?
Anh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Ánh mắt Lê Hoàng Việt trở nên lập lòe, mờ mịt khó đoán.

Điều chắc chắn là anh không thích cảm giác mất kiểm soát.

Anh muốn kiểm soát hoàn toàn, bất cứ ai, kể cả Trần Khả Như.

"Định nói gì thì nói đi, đừng lãng phí thời gian." Giọng điệu của Lê Hoàng Việt trầm trầm, có chút nóng nảy.

Tống Quốc Minh rời sự chú ý khỏi Tống Quốc Minh, lại khôi phục nụ cười nhạt đắc thắng.

Lê Hoàng Việt tiến lên vài bước, tựa như đang nghĩ tới gì đó, liền quay đầu nói: "Ở chỗ này chờ anh."
Chiếc mũi cao nối với đôi môi tạo thành một vòng cung thanh thoát rõ ràng.

Mặt mày toát lên vẻ đẹp trai chấn động.

"Vâng".

Đối với anh ấy, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cô đã quen với việc đồng ý.

Trần Khả Như siết chặt hai bên cổ áo, nhìn hai người, kẻ trước người sau, sự ngọt ngào và dịu dàng trong lòng cô lập tức bay mất.

Cô bắt đầu lo lắng, không biết Tống Quốc Minh sẽ nói gì với Lê Hoàng Việt?
Cô nên im lặng đi ngó một chút không?
Lúc này Trần Khả Như đang vật lộn với sự mâu thuẫn trong đầu.

Đài phun nước tinh xảo, đẹp đẽ, nước chảy ào ào bắn ra tứ phía, nước phun khắp nơi.

Lục Tư Thành đứng sừng sững, hai tay đút túi quần, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.

Nếu có thể nín thở, rõ ràng Tống Quốc Minh chiếm ưu thế, khả năng giở trò và chịu đau không ai sánh kịp.

"Lê Hoàng Việt, tôi sẽ không vòng vo, anh và Trần Khả Như ly hôn đi."
Tống Quốc Minh nói từng chữ một với vẻ nghiêm túc.

Giọng điệu bố đời.

Lê Hoàng Việt hừ lạnh một tiếng, khóe môi giật giật, đáy mắt không chút ý cười: "Tống Quốc Minh, cậu dựa vào cái gì?"
Tống Quốc Minh không chịu kém thế: "Dựa vào video của Lê Mỹ Hoa trong tay tôi”.


Thấy vẻ mặt của người kia đột nhiên sững sờ, như nhận được khích lệ, cậu ta không chút kiêng kỵ thừa nhận: "Đúng vậy, là do tôi sắp đặt.

Một người phụ nữ không có não như Lê Mỹ Hoa sao có thể lọt vào mắt tôi?"...!Chỉ buồn cười, cô ta vẫn nghĩ rằng người lên giường cùng cô ta là tôi.

Anh Việt, anh không thấy buồn cười sao? "
Ngay lập tức, Lê Hoàng Việt tức sôi máu.

Trên cổ nổi đầy những vằn đỏ và gân xanh, nhìn rất rõ.

Tình cảm của anh dành cho Lê Mỹ Hoa rất khó tả, anh yêu quý cô và đôi khi cũng ghét cô.

Lần này quả thực anh không đủ quan tâm tới Lê Mỹ Hoa.

Lần trước tha cho Tống Quốc Minh, nhưng lại cho cậu ta cơ hội lợi dụng Mỹ Lệ...!
Nắm đấm quét qua như gió lốc.

Tống Quốc Minh dường như đã đoán trước được, không hề né tránh mà chỉ chớp mắt, thản nhiên nhắc nhở: “Anh phải suy nghĩ rõ ràng về hậu quả của cú đấm này.

Nói không chừng, sự nhiệt tình của em gái anh trong video sẽ xuất hiện trên internet.

Thế thì chấn động khỏi phải bàn! "
Lê Hoàng Việt khó lắm mới ngừng được nắm đấm chỉ cách vài mi li trước gò má trắng bóc của kẻ kia.

Tống Quốc Minh nở một nụ cười tự mãn, từ từ dịch cánh tay của Lê Hoàng Việt cho đến khi nó đặt xuống.

Lần này tới lượt anh ta nắm thế chủ đạo!
"Mày muốn gì?"
Giọng nói trầm thấp không chút cảm xúc.

Tống Quốc Minh cười nói: "Tôi đã nói rồi, nếu anh ly hôn với Trần Khả Như, tôi sẽ đưa tất cả video cho anh."
"Không bao giờ!"
Lê Hoàng Việt không chút do dự từ chối, lông mày sắc bén hơi rung rung.

Tống Quốc Minh nhún vai, tỏ vẻ sao cũng được: "Vậy thì chúng ta không thể tiếp tục trò chuyện, em gái của anh kiếp này coi như bỏ!"
"Tao làm sao biết mày nói thật hay không?"
Vừa dứt lời, Tống Quốc Minh đã ném điện thoại cho Lê Hoàng Việt, ‘tốt bụng” nói: "Cứ xem từ từ, đừng lo lắng, trong máy tính của em vẫn còn rất nhiều.

Anh Việt, anh nhìn kỹ cô em gái không biết sai của mình đi.


Cũng may là Mỹ Lệ còn.chưa biết, nếu không, cô ấy sống không bằng chết mất! "
Tống Quốc Minh nói xong, Lê Hoàng Việt cũng tìm thấy đoạn video đó và mở ra.

Một nam một nữ, thân thể đụng chạm, tiếng hít thở mập mờ, kèm tiếng rên rỉ.

Động tác kịch liệt, tư thế thay đổi không ngừng, đều không thua gì mấy phim tình cảm khuynh đảo.

Nhìn thoáng qua, Lê Hoàng Việt xác nhận rằng người phụ nữ chính là em gái anh, Lê Mỹ Hoa.

“Khạc” một phát.

Các đốt ngón tay của anh siết chặt vỏ kim loại điện thoại.

Vẻ mặt anh lạnh cực độ.

Toàn bộ khuôn mặt lúc này giống như tạc từ băng ra.

Tống Quốc Minh cười híp mắt, dỗ dành: "Lê Hoàng Việt, anh có thể lựa chọn.

Anh muốn cứu lấy danh tiếng của em gái mình hay chọn ly hôn với Trần Khả Như.

Dù sao, anh cưới chị ấy là để trả thù.

Một mũi tên trúng hai đích, bỏ chị ấy, nhường chị ấy cho tôi, sao lại không làm?”
Lê Hoàng Việt mím chặt môi, mặt không chút cảm xúc.

Giữa kẽ tay, giọng phụ nữ đầy xấu hổ không ngừng phát ra.

Ngay khi Tống Quốc Minh đang hả hê, một người mặc váy trắng lảo đảo chạy ra.

"Hai người đang lừa tôi, đang diễn đúng không? Tôi không tin, tôi không tin!"
Đó là Lê Mỹ Hoa.

Mặt cô hiện rõ sự kinh hoảng từ bên trong.

Đồng tử co rút dữ dội, lớp trang điểm cô dâu cũng đã phai nhạt, chỉ còn lại vẻ mặt trắng bệch trống rỗng.

"Mỹ Hoa, em về trước đi, chuyện này anh xử lý”.

Nhà dột còn gặp mưa rào, đã khốn lại còn khổ, ai biết Lê Mỹ Hoa trốn bên cạnh nghe lén, không biết cô nghe được bao nhiêu?
Mặt Lê Hoàng Việt cứng lại, tay phải khẽ đẩy điện thoại sau lưng.

Không biết Lê Mỹ Hoa lấy sức từ đâu, hai mắt đỏ bừng lao về phía Tống Quốc Minh, cậu ta không ngại việc điện thoại bị Lê Mỹ Hoa giật.

Lê Hoàng Việt đưa tay ra, muốn ngăn cản, đã quá muộn.

Tống Quốc Minh lạnh lùng nói: "Thứ cần biết thì phải biết, muốn trốn cũng không trốn được."
Lê Mỹ Hoa mở video, nhìn thấy rõ người phụ nữ không biết xấu hổ trong hình thật sự là cô ta, đầu óc trống rỗng muốn nổ tung.


Cô vứt điện thoại ôm đầu, lại mất kiểm soát cảm xúc, liên tục nói: "Làm sao có thể? Làm sao có thể? Người đàn ông đó sao không phải Quốc Minh, tại sao?"
Lê Hoàng Việt cau mày, gọi điện thoại cho Lê Chí Cường.

Nhiều người như vậy, ngay cả một người phụ cũng không trông nổi!
" Lê Mỹ Hoa, đừng ngây thơ nữa.

Từ đầu đến cuối, tôi không hề thích cô.

Tại sao lại chạm vào cô?" Tống Quốc Minh đổ dầu vào lửa.

Rõ ràng cậu ta cảm thấy mức này còn lâu mới đủ.

Thú vị là Lê Hoàng Việt không đồng ý ngay với điều kiện của cậu ta.

Điều này cho thấy Trần Khả Như và Lê Mỹ Hoa đều có cùng địa vị trong tâm trí anh ta, khó mà lựa chọn.

Không, đây không phải tín hiệu tốt.

Lê Mỹ Hoa ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, đột nhiên nổi cơn ghen tỵ, hừ một tiếng, "Anh thích ai, Trần Khả Như?"
"Đúng."
Tống Quốc Minh không phủ nhận rằng anh ấy thích Trần Khả Như, điều này không có gì bí mật đối với nhà họ Lê.

“Hoàng Việt, em thấy Lê Mỹ Hoa chạy tới—” Trần Khả Như khó khăn bước tới, chỉ thấy ánh mắt của ba người có mặt đều rất quái gở.

Sao thế?
Chẳng lẽ cô đến không đúng lúc?
Giây tiếp theo, Lê Mỹ Hoa vội vàng chạy tới, miệng há to như cái thùng phi, như chuẩn bị nuốt chửng cô.

"Mỹ Hoa, đừng!"
Lê Hoàng Việt liền hết lên, Lê Mỹ Hoa tát mạnh vào má trái của Trần Khả Như.

Bác sĩ Khả Như nhận ngay một cú đánh giáng trời, má đau nhảy đom đóm.

Cả người chưa kịp chuẩn bị gì, đã bị cho ăn vả, làm cô đứng sững tại chỗ.

"Con đ*!"
Vẻ mặt Lê Mỹ Hoa dữ tợn.

Dường như nghĩ vậy là chưa đủ, cô ta định dùng răng và móng cào vào bên má không thương của Trần Khả Như.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Khả Như nhanh chóng tránh được, nhưng do mất thăng bằng, cô bị ngã ngược về phía sau, đập thắt lưng vào lớp xi măng ngoài cùng của đài phun nước.

"Lê Mỹ Hoa, dừng lại ngay!"
Lê Hoàng Việt lao nhanh về phía cô.

Lê Mỹ Hoa cuồng loạn hét lên: "Anh cả, anh cấm giúp cô ta! Hôm nay có cô ta thì không có em, có em thì không có cô ta! Anh phải chọn giữa em và Trần Khả Như!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK