Đào Cúc Vân nghiêm mặt lại, nói: “Này, Đỗ Nhất Minh.
Đến khi nào thì anh mới có thể đứng đắn lại một chút hả?”
Người đàn ông lý tưởng của cô là người trưởng thành chững chạc, có thể bảo vệ cô giống như một người đàn ông.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô không thể nhìn nổi cái tên Đỗ Nhất Minh diêm dúa đê tiện, bình thường lúc nào cũng vênh váo kiêu ngạo này.
Nhưng tình cảm của con người không thể nào kiểm soát được, thích chính là các hoocmon được tiết thẳng ra, và đại não cũng chính là đi lướt qua.
Đỗ Nhất Minh nhếch đôi môi phớt hồng, nói: “Tôi chỉ không đứng đắn với em thôi, từ nay về sau rồi cũng chỉ không đứng đắn với một mình em, có được không?”
Lúc này đây, anh chàng công tử diêm dúa đê tiện Đỗ Nhất Minh chớp chớp mắt, hàng lông mi vô cùng dày, đen và dài.
Cho dù là khi nào, chàng công tử sẽ không quên khiên cho mỹ nữ vui sướng trong lòng qua những lời tâm tình Boy, không hề keo kiệt những từ khen ngợi trêu chọc.
“Anh đang nói linh tinh cái gì vậy…”
Cho dù đến bây giờ y tá Vân vẫn không có cách nào để thích ứng với sự trêu chọc của anh chàng công tử Minh đối với mình, cô không cẩn thận lắm nên hai gò má càng đỏ bừng lên.
Đạo hạnh không đủ, không thể trách cô được.
Đánh quái để lên cấp của hai người và cấp bậc của hai người ban đầu đã không cùng cấp độ rồi.
Nghĩ đến khi đó, tổng giám đốc Vũ Tuyết Trang đã trách móc Hứa Mặc quá hiền lành, không hề chủ động trong chuyện tình yêu, khiến cho Vũ Tuyết Trang rất khó chịu buồn bực.
Nhưng Đào Cúc Vân lại cảm thấy người đàn ông hiền lành và ngây ngốc một chút không phải không tốt gì cả, ít nhất người ta sẽ không khiến cho người khác nghẹn họng không nói được lời nào.
Ngược lại Đỗ Nhất Minh không hề chững chạc, cái cảm giác cuối cùng về sự không chững chạc của anh ta dành cho người khác chính là… ha, đó chính là không đáng tin cậy.
“Hì hì…”
Trong lòng Đỗ Nhất Minh rất tốt, cả ngày anh đều toét miệng cười giống như cái mông con khỉ vậy.
Anh ỷ vào tay phải của mình bị vết thương nhỏ bé như hạt vừng mà ngay cả cơm cũng không ăn nổi, để đấy chờ y tá Vân phục vụ.
Anh giả vờ ngoan ngoãn đúng lúc nên cuối cùng vẫn khiến cho người khác không thể nào từ chối được.
Đào Cúc Vân có một thói xấu không tốt, đó là cô đã quen ôm hết trách nhiệm lên người mình.
Rõ ràng Đỗ Nhất Minh tự xảy ra chuyện, đại khái chính là trong lòng đức mẹ nổi giận như trong sách hay nói.
Nhưng đối với Đỗ Nhất Minh, cô lại giống như là ngoan ngoãn vâng lời.
“Tôi khát nước rồi, Đào Cúc Vân, em có thể gọt một ít táo cho tôi được không?”
"..
Được.”
Người xưa có câu “đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở nụ cười”, Đào Cúc Vân không thể nào từ chối bất cứ yêu cầu nào của Đỗ Nhất Minh.
Hơn nữa đúng như lời bảo đảm của Đỗ Nhất Minh, anh quả thực đã bớt phóng túng lại.
Mặc dù ngoài mặt cười ha ha, nhưng cũng không hề tiếp xúc hay là trêu đùa với những cô y tá khác.
Anh như vậy đã được một khoảng thời gian rồi.
Đỗ Nhất Minh nhìn gương mặt nhỏ bé trắng trẻo sạch sẽ của cô y tá nhỏ, thật sự càng nhìn càng thấy vui tai vui mắt.
Tại sao anh không phát hiện ra sớm cô y tá nhỏ này rất vừa mắt, giơ tay nhấc chân nhìn phong cảnh xinh đẹp.
Ánh mắt của Đỗ Nhất Minh rất chăm chú giống như ánh mắt của một con cún ngang ngược, nhất cử nhất động, hoàn mỹ không thể so sánh được.
Trong lòng Đỗ Nhất Minh đang nghĩ, rõ ràng thịt đã dâng tận miệng rồi nhưng hết lần này đến lần khác anh chỉ nhìn chứ không ăn được, vì vậy trong lòng thật ngứa ngáy quá.
Từ khi nào mà anh chàng công tử Minh đã bỏ ra nhiều kiên nhẫn đối với một người phụ nữ như vậy? Nếu như không có tí trả thù nào thì giống như có hàng trăm móng vuốt đang cào lên trái tim mình vậy, rất khó chịu!
Chủ yếu là linh kiện xảy ra vấn đề, động cơ lại đang chờ để nổ lần nữa.
Có cái con khỉ ấy!
“Được rồi.”
Phải nói là cô y tá nhỏ này rất khéo tay, chỉ với một con dao nhỏ bé mà đã biến túi táo đỏ trở thành từng miếng hoa quả trắng trẻo, trong suốt lấp lánh, phần thịt quả và hột rất rõ ràng, nhìn rất chuyên nghiệp.
Rất được, rất được! Đỗ Nhất Minh không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình, không hề hạ thấp và thiếu kinh nghiệm trong xã hội.
Đúng như cha và mẹ anh nói, tin tưởng duyên số nên cứ từ từ chậm rãi thôi.
Nhưng những người phụ nữ mà anh từng gặp bao nhiêu năm nay, tất cả những người đó đều thích kiểu cố làm ra vẻ, quá coi trọng mình.
Trên thực tế, những người lấy nhan sắc để hầu hạ người khác thì có thể được bao lâu?
Vì có thể đảm bảo và củng cố, tiến từng bước mở rộng nên sẽ kéo từng người một xuống nước, rơi xuống dòng xoáy.
“Để gần đây hơn một chút đi, tay của tôi không với tới được.”
Đỗ Nhất Minh giơ giơ cái tay bên phải bị thương của mình, giả vờ nói với vẻ rất phiền não.
Như bình thường, hằng ngày trong thời gian dưỡng bệnh thì Đào Cúc Vân đối xử với anh như với thượng đế vậy.
Anh có yêu cầu gì cô đều sẽ đáp ứng, không hề có điểm cuối và nguyên tắc gì.
Cô đến gần anh hơn một chút, đưa miếng táo nhẵn bóng đến bên miệng “thượng đế."
Đỗ Nhất Minh đưa cái tay không bị thương (cánh tay khác kia vốn cũng không bị thương nghiêm trọng gì), sau đó đột nhiên cầm lấy ngón tay mịn màng của Đào Cúc Vân cùng với miếng táo.
Cô định đưa đến miệng mình sao? Thật là buồn cười và đáng yêu.
“Em buông ra trước đi, tôi tự cầm lấy ăn được.”
Đào Cúc Vân cho cũng không kích động cho lắm, dù sao đây cũng là công việc của cô.
Cho dù trời tối cô cũng không suy nghĩ nhiều gì.
Sự mờ ám đang chạy quanh nơi này, nhất là khi Đỗ Nhất Minh đang ăn hoa quả.
Anh hờ hững dùng đôi môi mềm mại của mình vừa nhẹ vừa nặng đưa qua đưa lại từng ngón tay.
Người đàn ông này đúng là rất giỏi trong việc chọc ghẹo phụ nữ! Cộng thêm đôi mắt mê người đó, đối với con gái mà nói làm cái gì cũng sẽ thuận lợi.
Nhìn gương mặt nhìn thế giới liên quan, còn có thể tốt hơn được không?
“Anh…”
Hễ là chạm vào một chút, Đào Cúc Vân liền cảm thấy tất cả sự chú ý của mình đều ở trên ngón tay.
Cô cảm thấy nơi ngón tay đó thật sự giống như co một dòng điện chạy qua vậy, sự rung động mà từ trước đến nay cô chưa từng có khiến cô không biết nên làm thế nào.
Cô biết rất rõ cảm giác này không phải ghét, thậm chí còn thấy hơi thích.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã dần dần không để ý đến những khuyết điểm của Đỗ Nhất Minh nữa, mà trở nên thích những ưu điểm của anh.
Ngay lúc này, phòng sinh hoạt cho các cụ già trở nên rất ồn ào.
Chiếc xe hơi sang trọng của Đỗ Nhất Minh có rất nhiều chỗ bị hỏng hóc hư hại trên diện tích lớn nên được công ty bảo hiểm đem đi sửa chữa.
Vì vậy, ở vùng nông thôn này chỉ có một chiếc Bentley đời thấp.
Trong vùng nông thôn chim không đến này, người trẻ tuổi vốn rất ít, mà những người thành công gây dựng sự nghiệp càng ít hơn.
Cho nên phần lớn những người ở lại trong thôn này đều là người già và những đứa bé chưa đến tuổi đi học, chạy linh tinh cả ngày.
Lúc này có vài người ở phía cửa chú ý đến, đoàn người lần lượt tụ tập ánh mắt lại, thấp thỏm trong lòng.
Họ đều không biết đây lại là người nào nữa đây.
Một thôn vốn đang rất nhàm chán mộc mạc, bởi vì có đoàn bác sĩ chữa bệnh đến nên đã thay đổi hơn rất nhiều, nhưng dường như cũng cũng không thay đổi gì cả.
Mấy ngày nay tâm trạng của Cao Hoa buồn chán muốn chết đi được, điều chủ yếu là nằm ở tình cảm ân ái không thể kiềm chế được của Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh.
Không phải sức chịu đựng của cô ta kém, nhưng cả ngày cặp đôi này xuất hiện trong mắt cô ta.
Rõ ràng họ đang từng giây từng phút nhắc nhở cô rằng Đặng Cao Hoa à, cô đã thua rồi.
Nếu như là người phụ nữ khác thì thôi đi, nhưng Đào Cúc Vân chẳng có gì để so sánh được với cô ta, nhưng lại chiếm được sự ưu ái chú trọng của anh chàng công tử Đỗ Nhất Minh.
Chỉ có điều cô ta thầm an ủi mình, rằng nhất định có người sẽ chỉnh đốn Đào Cúc Vân thôi.
Hơn nữa đàn ông ý, đừng nhìn bây giờ anh ta đang theo đuổi mình điên cuồng như châu như ngọc, như keo sơn gắn bó, cẩn thận đến một lúc nào đó người ta sẽ vứt bỏ mình thôi.
Đào Cúc Vân có thể ở bên cạnh anh chàng công tử Nhất Minh được bao lâu? Ha ha.
Khi ở trước mặt anh chàng công tử Nhất Minh, Đặng Cao Hoa vẫn quyết định giữ hình tượng của mình, ít sinh sự hơn.
Dù sao cơ hội tiếp xúc của cô ta với anh chàng công tử Nhất Minh không nhiều, vì vậy anh ta cần phải chờ đợi ở bên cạnh anh.
Trong chiếc xe Bently màu đen, một người phụ nữ bước xuống, dáng vẻ giống như là một quý bà với đôi mắt và chiếc mũi hướng lên trời, không coi ai ra gì.
Trong khoảnh khắc bà ta tháo chiếc kính mắt màu đen xuống, Đặng Cao Hoa đột nhiên nhớ ra, hóa là người mẹ của anh chàng công tử Nhất Minh, bà Phan Thanh Hương.
Sao bà ta lại đến đây?
Nhất định là vì chuyện anh chàng công tử Nhất Minh ấy gãy xương rồi.
Đương nhiên Đặng Cao Hoa biết rõ Phan Thanh Hương là người phụ nữ trung nhân rất lợi hại.
Có vài cô y tá trong khoa người nào cũng bất hòa và căm ghét Phan Thanh Hương, hận không thể khiến bà ta mạnh khỏe để cả đời này đừng vào bệnh viện nữa.
“Con trai tôi đâu? Các cô giấu nó ở chỗ nào rồi?”
Phan Thanh Hương vừa mới mở miệng nói, mùi vị vênh váo kiêu ngạo đã tỏa hết ra ngoài, cộng thêm chuyện bà ta mặc bộ quần áo xa xỉ đắt tiền, lại có tài xế kiêm vệ sĩ.
Tất cả những thứ này đều khiến người ta nhìn thấy rất ngột ngạt không thể thoải mái được.
Đặng Cao Hoa chủ động tiến lên phía trước nói: “Chào bà, tôi là y tá của bệnh viện đa khoa An Tâm.
Bà đến tìm anh Đỗ Nhất Minh sao? Tôi đưa bà đi qua đó.”
Đặng Cao Hoa thích nịnh hót tâng bốc, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta như vậy.
Dù sao nơi này cũng là một phòng khám nhỏ nhỏ bé hỏng hóc, những người còn lại cũng không có nhiều suy nghĩ dựa dẫm vào người có quyền thế.
Họ biết bà mo này rất khó trèo lên nên không dính vào là tốt nhất, đỡ phải lại bị la mắng chửi bới.
Phan Thanh Hương không ý kiến gì cả, quả thật bà ta cần một người chỉ đường.
Đỗ Nhất Minh đang yên đang lành tự nhiên chạy đến cái nơi vùng núi hẻo lánh này, Phan Thanh Hương thật sự không thể hiểu nổi.
Mặc dù bà ta đã quen việc con trai của mình cố tình làm liều rồi, nhưng khi biết được chuyện tên nhóc con thối nhà mình bị gãy xương nằm trong bệnh viện từ Đỗ Lan Anh thì lại yên lòng hơn rất nhiều rồi chạy như điên đến đây.
Vẻ mặt của Đặng Cao Hoa vô cùng khéo léo.
Vào lúc này Phan Thanh Hương đi tìm Đỗ Nhất Minh, nói không chừng sẽ đúng lúc gặp cảnh đó.
Suy nghĩ tính toán của Đặng Cao Hoa không hề sai.
Khi cô ta đi cùng với Phan Thanh Hương đến phía sau tấm rèm thì nhìn thấy Đỗ Nhất Minh đang bó thạch cao rất nghiêm trọng đang ôm Đào Cúc Vân với gương mặt đỏ bừng.
Tư thế của hai người họ rất thân thiết, liếc mắt đưa tình, hoạt động ở trên giường giống như đôi tình nhân yêu nhau được rất lâu rồi.
“Đỗ Nhất Minh, con làm cái gì vậy? Còn ra thể thống gì nữa?”
Phan Thanh Hương chắc chắn đang bùng nổ, từ trước đến nay bà ta chưa bao giờ tức giận như vậy, ngay cả gân xanh lờ mờ trên trán cũng nổi lên.
Bà ta quát mắng không chút lưu tình nào: “Con điên rồi sao? Bây giờ con là bệnh nhân, đang bị gãy xương mà lại còn muốn thân mật.
Não của con có vấn đề rồi sao? Không muốn sống nữa à?”
Phan Thanh Hương hung hăng như vậy thật sự khiến cho Đào Cúc Vân sợ đến nỗi nhảy cẫng lên.
Cô nằm trong lòng Đỗ Nhất Minh là bởi vì vừa nãy bị anh chơi xỏ, chỉ cần nhìn kỹ hơn một chút là sẽ biết trong cả quá trình cô đều giãy dụa và phản kháng lại.
Đào Cúc Vân đâu phải là người cởi mở như vậy, kéo cái tay thôi mà đã đỏ cả mặt lên rồi.
Cho nên lúc đó cô sợ muốn chết, không hề lo bị người khác nhìn thấy mà làm trò cười cho thiên hạ.
“Mẹ… sao mẹ lại tìm đến nơi này? Cũng có năng khiếu đấy ạ.”
Đào Cúc Vân xấu hổ né tránh, Đỗ Nhất Minh thì rất tốt mà cười ha ha rồi nói.
Vẻ mặt của anh rất thản nhiên, có lẽ là vẫn làm gì đó với bạn gái nên hoàn toàn không quan tâm.
“Đồ hỗn lão! Mẹ quan tâm anh chết đi được, nhưng anh lại ở đây chơi bời trăng hoa!”
Phan Thanh Hương vô cùng tức giận mà đi đến, may mà Đào Cúc Vân nhanh chóng thoát được sự khống chế của Đỗ Nhất Minh mà lùi đi thật xa.
Chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đến rồi.
Phan Thanh Hương đến đây nhanh hơn so với tưởng tượng của Đào Cúc Vân, đôi môi đỏ hồng của cô dần dần tái nhợt.
Cô cắn môi không biết nên chào hỏi hay không, nếu như chào hỏi thì người ta sẽ mắng chửi bâng quơ mất.
Giọng nói oanh vàng của Phan Thanh Hương đều nổi tiếng gần xa, tất cả mọi người đều biết bà ta nói sẽ khó xử khó chịu như thế nào, nhưng cuối cùng bà ta vẫn không biểu lộ ra.
Có lẽ là vì bà ta khinh thường, một người phụ nữ cao quy trong xã hội thượng lưu không thể được đằng chân lân đằng đầu được.
“Ôi mẹ?”
Anh chàng công tử Đỗ Nhất Minh nổi: “Cơn gió nào đưa mẹ thân yêu đến đây vậy? Ai nói con đến đây để quấy rối? Con đến để làm việc đó, nếu như mẹ không tin thì cứ hỏi Lê Hoàng Việt xem, con đến đây để bàn chuyện làm ăn.”.
Danh Sách Chương: