Thằng bé ngoan ngoãn đi tới gần Trần Phương Liên.
Trần Phương Liên nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Trần Khả Như nổi hết da gà, cả người run rẩy.
Âm mưu, tất cả đều là âm mưu của Trần Phương Liên, cô ta đã lên kế hoạch từ lâu.
Biết rất rõ, cô vẫn không cách nào đề phòng được!
Ánh mắt của Trần Khả Như đối diện với ánh mắt của Trần Phương Liên.
Dường như vô hình trong không khí có muôn ngàn sóng ngầm.
"Trần Phương Liên, cô có ý là gì?"
Nguyễn Phương Thanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vẻ mặt đè nén.
Đứa trẻ nói không chừng thực sự là của Hoàng Việt! Dù sao, cả hai đã ở bên nhau một khoảng thời gian.
Năm đó rất có thể Trần Phương Liên bỏ đi khi cô ta đang mang thai.
"Bác gái, cháu cam đoan bé Kiên chính là con của Hoàng Việt.
Nếu hai bác không tin thì có thể làm xét nghiệm ADN giám định quan hệ cha con."
Ánh mắt Trần Phương Liên chân thành, trong mắt ẩn chứa vẻ ẩn nhẫn của mẹ đơn thân, hốc mắt ngân ngấn rưng rưng, thể hiện thân phận và hoàn cảnh của mình rất tốt.
"Mẹ..."
Cậu bé lao vào vòng tay cô ta.
Hình ảnh hai mẹ con ôm nhau làm người ta không khỏi xúc động.
Ít nhất có Nguyễn Phương Thanh cảm động, Trần Phương Liên còn dám chủ động đề xuất giám định ADN, hẳn mọi chuyện là thật.
Nguyễn Phương Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cu Kiên một cách háo hức, phát hiện đường nét của đứa trẻ giống Trần Phương Liên hơn, có lẽ còn nhỏ, vẫn chưa lộ rõ nét.
Bà cuống cuồng hô: "Hoàng Việt, con nói gì đi chứ!"
Lúc này Lê Hoàng Long tức giận nhìn: “Thằng khốn kiếp, ngày thường thì đao to búa lớn, bây giờ xảy ra chuyện, lại núp sau đàn bà con gái.
Làm đàn ông dám làm thì phải dám nhận, dù thế nào anh và Khả Như cũng đã kết hôn rồi.
Rốt cuộc có phải con cháu nhà họ Lê hay không, không phải ai tùy tiện phát ngôn là xong, xét nghiệm ADN cũng không thể tùy tiện làm được”.
Từng câu từng chữ Lê Hoàng Long Không thốt ra, đều đứng từ góc độ khách quan.
Người nhà vẫn hơn người ngoài, dù sao Trần Khả Như cũng là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng của nhà họ Lê.
"Hoàng Long, anh đang nói cái gì vậy."
Nguyễn Phương Thanh nhỏ giọng oán trách.
Trong tiềm thức bà ấy đã xác định đứa trẻ kia là con cháu nhà họ Lê.
Bà ấy vốn luôn nóng lòng được bé cháu nội, đương nhiên hy vọng mọi chuyện là sự thật.
Về phần Trần Khả Như, cô đã nhìn đủ rồi, hận không thể đi luôn lúc này.
"Đừng làm ồn! Để cái thằng vô liêm sỉ kia nói!"
Sắc mặt của Lê Hoàng Long ửng hồng bất thường, nếp nhăn trên thái dương trở nên sâu hơn.
Mỗi lần ông nói lồng ngực lại rung lên.
Lê Hoàng Việt đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng sức nói: "Không cần làm giám định, đứa trẻ là của con.
"
Nghe vậy, mọi người xôn xao không ngừng.
Thân thể Trần Khả Như cứng đờ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn thật sâu góc nghiêng của Lê Hoàng Việt.
Góc cạnh sắc bén, mặt mũi lạnh lùng.
Nếu anh có một đứa con ngoài giá thú, cô có để bụng không?
Câu trả lời là, để bụng.
Khi ở Sìn Hồ, cô đã hỏi qua, nhưng Lê Hoàng Việt cho cô một câu trả lời chắc chắn và khẳng định, tuyệt đối không có.
Tại sao bây giờ anh ấy lại thừa nhận?
Trần Khả Như không hiểu, khi một người đàn đang toàn tâm toàn ý yêu bạn, anh ta thích dùng lời nói dối để củng cố tình yêu và tạo nên hình tượng tốt đẹp cho mình.
Bạn không thể tin những lời ngọt ngào của đàn ông?
Trên khuôn mặt thanh tú của Trần Phương Liên thoáng hiện lên một nụ cười, cô ta quay mặt lại, thâm ý nói: "Bác trai, bây giờ bác nên tin lời cháu nói đi."
Lê Hoàng Long tức giận trừng mắt nhìn Lê Hoàng Việt: "Nếu là thật, bây giờ Hoàng Việt đã có vợ, chẳng lẽ cô định phá hỏng hôn nhân của nó hả?"
Nguyễn Phương Thanh vội nói: "Nếu đứa bé là người nhà họ Lê, đương nhiên phải nhận tổ quy tiên, trở về gia tộc.
Con cháu nhà họ Lê đương nhiên không thể lưu lạc bên ngoài!"
Trần Khả Như đi hay ở không phải là điều quan trọng nhất, thứ mà Trần Phương Liên muốn chính là đứa trẻ.
Là Trần Phương Liên, Nguyễn Phương Liên, hay cái quái gì Liên sinh cũng không liên quan!
Lê Hoàng Long nhất thời không phản bác gì, vốn dĩ ông ấy luôn thiên vị Trần Khả Như.
Trần Khả Như không ngốc, cô cảm nhận được sự thay đổi này.
Lê Hoàng Long đã từng nói rõ ràng với cô rằng ông ấy không thích Trần Phương Liên và bảo cô phải giữ lấy Lê Hoàng Việt, nhưng bây giờ ông ấy cũng bắt đầu dao động sao?
Trần Phương Liên không phải loại người thích giả vờ ngây thơ, trong sáng.
Từ trước đến nay cô ta chưa từng làm bộ làm tịch, tham vọng của cô ta rõ rành rành như ban ngày.
"Bác trai đùa à.
Hơn hai năm trước, cháu và Hoàng Việt vốn là người yêu, vì người phụ nữ này, Trần Khả Như!"
Ánh mắt Trần Phương Liên trong nháy mắt trở nên dữ tợn, từng câu từng chữ lạnh lùng nói: “Cô ta dùng thuốc dụ dỗ anh ấy, trèo lên giường anh ấy, cố ý chia rẽ chúng cháu, hủy hoại chúng cháu.
Chỉ trách trước đây cháu chưa đủ chín, không bỏ được cái tôi, mới có thể để con hồ ly này xen vào.
Nói cho cùng, Trần Khả Như mới là người thứ ba."
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi ngườ xung quanh có chút khác thường.
Hai má Trần Khả Như nóng ran, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Trần Phương Liên đang bóp méo sự thật, dù một phần đúng là sự thật.
Một mặt nào đó, cô thực sự có liên quan đến việc chia tay của bọn họ.
Vẻ mặt Trần Khả Như bình tĩnh, tay nắm thật chặt, mạnh mẽ đáp trả lại: "Trần Phương Liên, cô muốn chứng minh cái gì? Trong lòng cô biết rõ nguyên nhân hai người chia tay lúc trước không phải do tôi.
Nếu Lê Hoàng Việt là loại đàn ông lên giường với ai thì lấy người đấy, vậy chắc anh ấy sợ là không chỉ có một cô vợ đâu.
Nói cách khác, nếu cô là tình yêu đích thực, tại sao anh ấy không giữ cô lại? "
Nụ cười hoàn hảo của Trần Phương Liên lộ ra một vết nứt nhẹ.
Phần uất hận nhất trong lòng cô ta bị Trần Khả Như phơi bày một cách trần trụi.
Đó là một đoạn quá khứ không thể chịu đựng được.
Nếu Lê Hoàng Việt không bị Trần Khả Như mê hoặc, nếu như không phải...!
Mi tâm cô ta nhíu lại, trên đôi môi đỏ mọng hiện lên một nụ cười: "Trần Khả Như, cô vội vàng làm gì? Tôi trở về, đương nhiên có ý định cùng Hoàng Việt làm hòa, gương vỡ lại lành, một nhà ba người sẽ đoàn tụ.
Chúng ta tranh thắng tranh thua thì có ích gì?"
Trần Khả Như im lặng.
Đáng lẽ cô vốn nắm chắc phần thắng, nhưng vì dáng vẻ khác lạ của Lê Hoàng Việt mà thần trí cô không yên nổi.
Bất cứ khi nào Lê Hoàng Việt im lặng hoặc nói điều gì đó kinh ngạc, cô đều có cảm giác thế giới sụp đổ ầm ầm.
Trần Phương Liên liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lê Hoàng Việt, đắc thắng nói: “Thực ra, Hoàng Việt đã sớm biết tôi mang theo bé Kiên trở về, chỉ là anh ấy không biết phải làm sao đề xuất chuyện ly hôn với cô.
Suy cho cùng, anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy phải có trách nhiệm với tôi và con đến cùng và cho chúng tôi một mái ấm trọn vẹn”.
"Cô nói dối!"
Trần Khả Như bật thốt phản bác.
Khả năng ăn ốc nói mò của Trần Phương Liên thực sự quá tốt, sống động, ngập tràn cảm xúc, người không biết có khi còn tưởng đó đó là thật.
Trần Phương Liên hùng hổ: "Tôi không nói dối, cô cứ hỏi Hoàng Việt đi!"
Cô ta quay lại, sải bước đến chỗ anh, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh: "Hoàng Việt, em biết anh và Trần Khả Như đã là vợ chồng.
Anh không muốn làm tổn thương cô ta, nhưng luôn lừa dối cô ta, để cô ta sống trong thế giới ảo tưởng của riêng mình.
Anh không nghĩ rằng như thế đang trì hoãn tuổi trẻ của cô ta sao?
Có trời mới biết lúc đó Trần Khả Như đã tức giận và khó chịu như thế nào, Trần Phương Liên không phải là bạch liên hoa và matcha, cô ta đơn giản là một con rắn độc, một con rắn độc mê hoặc.
Sự thật, rõ ràng là không phải như vậy!
Sắc mặt Trần Khả Như đỏ bừng, phẫn uất không dứt.
Mà bây giờ chỉ có thái độ của Lê Hoàng Việt là chấm dứt lời những lời dối trá của Trần Phương Liên.
Ngay khi cô định mở miệng, Lê Hoàng Việt đột nhiên quay đầu lại.
Phải, anh ấy đối mặt với cô.
"Trần Khả Như, chúng ta ly hôn đi."
Đôi môi mỏng của anh mở ra và khép lại, lời nói tròn trịa, dứt khoát, sắc lạnh, không chút cảm xúc.
Trần Khả Như nghe rõ từng chữ.
"Anh nói gì?"
Cảm giác của Trần Khả Như lúc đó chẳng khác gì trời nắng bất chợt đổ mưa rào, hơn nữa còn là mưa máu.
Cô cho rằng thính giác của mình có vấn đề.
Không có một chút dấu hiệu.
Lê Hoàng Việt bình tĩnh nhìn đôi mắt của cô, nói lại: "Phương Liên nói đúng, Trần Khả Như, trước đây không phải em luôn muốn rời xa anh sao, bây giờ anh đồng ý, chúng ta ly hôn."
Không chỉ có Trần Khả Như, mà xung quanh thổn thức không ngừng, khiếp sợ đồng thời không thể tin nổi.
Chủ yếu là vì hai người bình thường tình cảm nồng thắm.
Mặc dù có những tin đồn nghi ngờ họ làm bộ, nhưng đều bị dập tắt.
Lê Hoàng Việt không nói đùa.
Nhận ra sự thật này, ngực của Trần Khả Như trở nên ngột ngạt phát hoảng.
Chẳng lẽ người đàn ông vừa tán gẫu với cô lúc này, chớp cái đã dứt khoát như vậy? Tại sao cô cảm thấy mình đang trong mơ chứ?
Lê Hoàng Long là người đầu tiên phản ứng, nặng nề khiển trách: "Đồ khốn kiếp, anh muốn ly hôn, tại sao anh không nói sớm.
Với tư cách là một người cha, tôi không đồng ý!"
"Cha, cha thấy đó, Phương Liên đã nói hết những điều nên nói."
Lê Hoàng Việt nhẹ đáp, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ ầm trầm, không đoán được tầm tình.
Trần Khả Như không cam lòng hỏi: “Hoàng Việt, khi đến Sìn Hồ tìm em, anh đã nói gì với em?” Đôi mắt cô vừa dịu dàng lại trong trẻo, lạnh lùng.
"Xin lỗi, tôi quên mất."
Giọng nói trầm ấm của anh ấy có thể khiến người ta say mê không lối thoát, và cũng có thể đâm một phát thấu tim người.
Cô bỗng dưng hơi chậm lại, đôi mắt trong veo mở to, tiếp tục nói: "Anh nói, Trần Phương Liên có sinh con cho anh hay không, không liên quan gì đến tình cảm của chúng ta."
"Ta nói nhưng tôi đã quên."
"Anh nói đi, rốt cuộc câu nào của anh em có thể tin được?"
Cô biết rằng mình đang quá xúc động.
Bây giờ không phải là lúc ngã gục, cô nên giải quyết vấn đề một cách lý trí và khôn ngoan, thay vì làm cho mọi thứ trở nên không thể cứu vãn.
Lê Hoàng Việt không trả lời, Trần Phương Liên trả lời thay anh, cô ta mập mờ: "Cô Khả Như, cô không còn trẻ, chẳng lẽ không biết lời nói của đàn ông không thể tin được, nhất là ở trên giường..."
Trần Khả Như hung hãn trợn mắt nhìn cô ta.
Cô ta biết cái quái gì!
Cô ta chỉ là một người yêu cũ hằn học, làm sao cô ta có thể hiểu được mối quan hệ của cô với Lê Hoàng Việt, và tất cả những gì họ đã cùng nhau trải qua?
Lúc này, Lê Mỹ Hoa chạy ra, đổ thêm dầu vào lửa: "Trần Khả Như, mày là cái loại không biết xấu hổ, anh trai tao đã không cần mày nữa, thế mà mày vẫn cắn mãi không nhả! Hừ!"
Cô bỗng nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích, bởi vì thái độ của Lê Hoàng Việt, mọi người đều đứng về phía đối diện với cô.
Giờ phút này cô tứ cô vô thân, không nơi nương tựa.
Nhưng cô không quan tâm đến những lời buộc tội hay những lời ác ý của người khác, vấn đề cô quan tâm rất đơn giản.
Trần Khả Như đang đấu tranh giữa thực và mộng.
Ánh mắt của cô rơi vào Trần Phương Liên, người đang ra vẻ chiến thắng với cô.
Không, đây là mánh khóe của Trần Phương Liên.
Lê Hoàng Việt sẽ không đối xử với cô như vậy!
Cô lạnh lùng nhìn anh, hỏi: "Có phải Trần Phương Liên dùng Lê Mỹ Hoa uy hiếp anh không, hay là chuyện khác?"
Trong mắt, dường như ẩn chứa hy vọng..
Danh Sách Chương: