Đột nhiên, Lê Chí Cường cảm thấy có một luồng sát ý lan tràn, ánh mắt Tổng giám đốc Việt thật nguy hiểm!
Vài phút sau.
Sau khi hai người thương lượng xong xuôi, Lê Chí Cường hỏi thăm dò: “Tổng giám đốc Việt, anh làm vậy có phải là không phải lẽ cho lắm..."
"Lê Chí Cường, cậu nghi ngờ quyết định của tôi?"
Lê Hoàng Việt nhướng mày, khóe miệng mím lại thành một vòng cung lạnh lùng.
"Không dám."
"Vậy thì đi ra đi, cố gắng làm nhanh lên."
Lê Hoàng Việt phất tay, tạm thời đem vấn đề này để ra sau.
Bất kể là ai cũng không thể ngăn cản anh, bằng không, anh sẽ khiến người đó sẽ còn thêm thê thảm hơn Lương Huy!
Vấn đề đặt ra bây giờ là anh phải làm thế nào mới có thể loại bỏ những lo lắng của Trần Khả Như?
Lại một ngày nữa trôi qua.
Hoạt động kinh doanh phòng khám ngày càng phát đạt, Vũ Tuyết Trang liếc nhìn bầu trời âm u bên ngoài qua cửa kính rồi thở dài: "Đã mấy ngày rồi, Lê cặn bã thật bận rộn.
Người muốn cầu hôn đến mặt mũi cũng không thấy xuất hiện là sao, còn có một chút thành ý nào nữa không đây?"
Trần Văn Bảo cười cười nói: "Bác sĩ Trang, đến Bác sĩ Như còn chưa vội, tại sao em lại nóng lòng như vậy...!Hehe..."
Vũ Tuyết Trang lườm anh ta, cái người dám cười trên nỗi đau của người khác! Lòng thầm nghĩ, đây không phải hoàng đế còn chưa vội mà thái giám đã gấp hay sao? Xí, từ khi nào mà cô đã trở thành thái giám rồi!
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Đã hai ngày liên tiếp, Trần Khả Như không gặp Lê Hoàng Việt.
Vốn dĩ cho rằng mình có thể bình tĩnh, dù sao nửa năm cũng chịu đựng được rồi, mới có hai ngày, chuyện nhỏ...!Nhưng lúc này lại bị Vũ Tuyết Trang lẩm bẩm nói, động tác băng bó cho bệnh nhân của cô có chút chậm lại, do dự một lúc rồi mới hoàn hồn.
"Vết thương của anh, hai ngày thay thuốc một lần, nhớ kỹ đừng đụng vào nước."
"Cảm ơn Bác sĩ."
Đã gần chín giờ, có thể đóng của rồi, Trần Văn Bảo vây quanh Vũ Tuyết Trang cả ngày, nhưng thái độ của Vũ Tuyết Trang đối với anh ta rất rõ ràng, ít nhiều có thể cảm giác được, có lẽ nào sẽ lại là một đoạn tình cảm hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?
Trần Khả Như dọn dẹp rác, quay người lại đã thấy Vũ Tuyết Trang đang nhìn mình đầy nghi hoặc.
"Công việc anh ấy bận rộn, vả lại chị cùng Lê Hoàng Việt đã nhiều năm như vậy rồi, cho nên không cần nhắc đến mấy trò tình cảm kia đâu."
Cô bình tĩnh đáp lại Vũ Tuyết Trang, sau đó cũng im lặng.
Qua một lúc sau, không nhịn được lại lẩm bẩm: "Bận cái gì chứ? Bận đến mức đến một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, chẳng qua là vì anh ta cậy mình không có đối thủ.
Phan Huỳnh Đông thì bị làm cho tức giận mà bỏ đi, còn Tống Quốc Minh thì bị gãy xương cũng phải nằm trên giường ít nhất vài tháng..."
"Được rồi."
Trần Khả Như đau đầu không biết làm sao, vội vàng ra lệnh: "Trần Văn Bảo, phiền anh đưa Vũ Tuyết Trang về nhà.
Lúc này, trên đường không an toàn đâu, xin anh đấy."
"Không vấn đề, anh rất sẵn lòng."
Vũ Tuyết Trang còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa, hai hàng lông mày nhướn lên liên tục, nháy mắt ra hiệu với Trần Khả Như.
Chỉ tiếc là Trần Khả Như đang bận viết báo cáo nên không nhìn thấy ám hiệu từ Vũ Tuyết Trang.
Ngay cả khi không còn làm việc trong bệnh viện thì thói quen viết báo cáo của cô vẫn không hề thay đổi, mỗi ngày đều thích thú ghi chép một chút.
"Được rồi, Trần Văn Bảo."
Vốn dĩ Vũ Tuyết Trang định từ chối, nhưng vì chị Khả Như nên đành cố tình đưa người rời đi, có thể nói là rất thiện chí rồi.
Không phải cô ấy không nhìn thấy sự ân cần của Trần Văn Bảo đối với mình.
Chỉ là Trần Văn Bảo không phải là “món” của cô ấy, ăn không nổi.
Vì vậy cô chỉ có thể khéo léo tìm cách bày tỏ tâm ý của mình, bằng không mọi người đều làm việc cùng một chỗ, náo loạn thì không hay, nói chung là đã phụ lòng tốt của Chị Khả Như rồi.
Trong phòng khám, ánh đèn sáng choang, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, lộ rõ vẻ yên tĩnh mà trống trải.
Trần Khả Như viết sột soạt, cảm giác như cô đang viết rất nhiều nhưng thật ra lại chần chừ rất nhiều.
Thời điểm đêm khuya thanh vắng, càng dễ dàng để cho người khác có những suy nghĩ miên man và trí tưởng tượng vô hạn.
Được rồi, cô thừa nhận, trong lòng cô có chút hụt hẫng, cũng không rõ là Lê Hoàng Việt có phải là vì tức giận hay là công việc thực sự bận rộn, nói tóm lại trong miệng nhạt nhẽo khó chịu.
Được rồi, được rồi, vốn dĩ là anh tự nói, yêu thương thì chỉ cần ở bên nhau là được rồi, có giấy kết hôn hay không hoàn toàn không quan trọng.
Vậy bây giờ, anh lại dự định làm cái gì đây? Cô tự nghĩ đến mình rồi lại xót xa cho bản thân, nghĩ ngợi lung tung.
Trần Khả Như, Trần Khả Như, từ khi nào mà mày làm việc lại không quyết đoán như vậy, chần chừ do dự, lo trước lo sau, nỗi sợ hãi lộ ra.
"Bác sĩ, bây giờ vẫn khám bệnh sao?"
Mạch suy nghĩ đang lạc vào cõi tiên thì trên đỉnh đầu một giọng nam đột ngột vang lên, trầm thấp như tiếng đàn Cello xa xăm, lại như hương thơm thuần túy của bộ sưu tập rượu vang.
"Có."
Trả lời xong, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn huỳnh quang, khuôn mặt tuấn tú của Lê Hoàng Việt từ trên cao nhìn xuống, vết sẹo trên má vẫn bắt mắt, đường cong quai hàm tao nhã góc cạnh rõ ràng, càng tôn lên vẻ kiêu ngạo vốn có.
Khắp người anh xen lẫn mùi vị khô hanh, dần dần bị điều hòa trong phòng khám xua tan.
Ánh mắt Trần Khả Như hơi chuyển động động, một cảm giác căng phồng kỳ lạ tràn ngập lồng ngực, trong phút chốc không biết phải nói gì.
Lê Hoàng Việt tự ý cho phép mình ngồi xuống đối diện với cô.
Giữa bọn họ chỉ ngăn cách nhau bởi một cái bàn.
Hơi thở, thật rõ ràng.
Ánh mắt anh lộ liễu, nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng Trần Khả Như khó chịu không yên.
Chuyện gì vậy? Cô và Lê Hoàng Việt không phải hòa hợp rồi sao, sau cơn mưa trời lại sáng, tại sao hiện tại lại không thể nói ra lời nào thế này? Như bây giờ, chẳng phải nên cùng nhau ôm hôn thân mật sao?
Được rồi, tất cả đều là lỗi của cô.
Tại sao lại nói ra những lời rộng lượng như thế, thật ra cô không làm được gì cả, cô yêu anh, nhưng những quan niệm bất đồng của hai bên khiến tình yêu xen lẫn những hương vị quái gở, khiến họ không thể nào thoải mái và tự nhiên được.
.
Cập nhật truyện nhanh tại || TR ÙMtruyện.or g ||
Tại nơi ánh sáng sáng nhất, cô mặc áo blouse trắng vẻ mặt điềm tĩnh, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô, khí chất thanh cao thoát tục, nhưng nếu quan sát kỹ, trong mắt cô sẽ hiện lên vẻ bất an, run rẩy không yên.
Là người nào khiến em bất an, khiến em không yên tâm?
Khóe môi Lê Hoàng Việt hơi động đậy, giọng điệu vô cùng tủi thân và vô tội nói: “Bác sĩ, hai ngày nay, anh có chỗ bị đau nhức suốt, cả đêm không ngủ được, ăn không nổi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và sự nghỉ ngơi của anh.
Em có thể kiểm tra giúp anh được không? "
Cho đến khi anh mở miệng nói chuyện, Trần Khả Như mới hoàn hồn trở lại: "Ở chỗ nào?"
Trong tiềm thức, cô cảm thấy Lê Hoàng Việt đang có mưu đồ chọc ghẹo cô, nhưng không may nếu là thật thì...!Cho nên dứt khoát cứ thuận theo lời người kia nói đi, loại chiến thuật này tương đối an toàn, lấy bất biến ứng vạn biến.
Lê Hoàng Việt bĩu môi, nói: "Chỗ này xa quá, anh tới gần để em kiểm tra."
Lời nói vừa dứt, từ phía đối diện, anh đứng thẳng lên, dáng người cao lớn đi vòng qua bàn làm việc vướng víu.
Đột nhiên, nhịp tim của Trần Khả Như như trống trận.
Không biết Lê Hoàng Việt đang giở trò gì, nói tóm lại, tối nay Lê Hoàng Việt không bình thường, mới là đúng!
Anh thích đơn giản và thô lỗ, không thích vòng vo.
Lúc anh muốn hôn thì sẽ không bao giờ do dự, lúc anh muốn làm thì sẽ trực tiếp cởi quần áo của bạn, khiến bạn không có cách nào cự tuyệt.
Nhưng bây giờ, anh đang làm gì?
Sau đó, cô biết rằng Tổng giám đốc Việt chính là điều chỉnh tình cảm.
Trần Khả Như ngơ ngác, Lê Hoàng Việt đã đi đến trước mặt cô, hơi thở của người đàn ông không chút khe hở bao phủ xuống.
Anh tiện tay cầm một chiếc ghế đẩu vuông, ngồi cạnh cô, biến hóa thành nhân vật bệnh nhân.
"Bác sĩ, có thể dùng ống nghe."
Vì Trần Khả Như luống cuống, Lê Hoàng Việt liền chỉ vào vật màu bạc trên cổ cô rồi nhắc nhở lần nữa.
"...!Ừm."
Cô nghĩ mình bị điên rồi, cùng Lê Hoàng Việt chơi loại trò chơi này, chỉ số thông minh đã bị kéo xuống mức thấp vô hạn.
"Chỗ nào đau nhức?"
"Đây, em nghe xem."
Anh chỉ đến vị trí của trái tim, sau khi Trần Khả Như đeo ống nghe vào, anh từ từ nghiêng người về phía trước.
Cánh tay giơ được một nửa, còn chưa chạm vào vị trí kia đã dừng lại, trong lòng vẫn không có cách nào để vượt qua được rào cản này, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại hiện lên một tia buồn bực: "Thôi đi, Lê Hoàng Việt, đừng đùa giỡn nữa."
Ý là, em đã nhìn thấu thủ đoạn của anh, cũng không có ý định tiếp tục diễn nữa.
"Ai đùa đùa giỡn với em!"
Vẻ mặt Lê Hoàng Việt nghiêm túc, nhanh nhạy vươn tay, nắm lấy cổ tay cô một cách cứng rắn.
Anh kéo tay cô từng chút từng chút một di chuyển đến vị trí trên ngực mình, Trần Khả Như cắn môi, lại nghe thấy anh nói: "Hai ngày trước, anh không cảm thấy gì.
Hôm qua, ngực anh có chút ngột ngạt, đến hít thở cũng không ra hơi.
Có thể đó là một số di chứng để lại sau vụ nổ? Trong một thời gian ngắn, các triệu chứng sẽ không xuất hiện đầy đủ..."
Trần Khả Như nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.
Anh nghiêm túc trần thuật lại, lông mày buông lỏng, bớt vài phần bá đạo sắc bén, trong mắt mang theo vài phần bực bội: “Anh quên mất, em chủ yếu là khoa phụ khoa, nội khoa không phải là sở trưởng.
Hay là bây giờ đi đến bệnh viện chụp X-quang? "
Vừa nói, anh vừa làm động tác đứng dậy, Trần Khả Như hét lên: "Đợi đã."
Người kia giống như đang chờ đợi, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt sâu thẳm sáng ngời, lại như trêu chọc lòng người.
Tay cô lại phủ lên.
Thịch thịch.
Từ tai cô truyền đến nhịp tim ổn định của anh.
Lúc đầu quả thực rất bình thường, nhưng sau đó tần số tăng nhanh...!
Sau đó, rốt cuộc anh cũng không kìm lòng được, liền ôm người vào trong lòng.
“Lê Hoàng Việt, anh buông ra trước đã.” Cô lúng túng, biết ngay đó chỉ là cạm bẫy, làm gì có di chứng nào chứ, chết tiệt!
"Tại sao?"
Anh trở về vẻ vô tội, nhưng khí thế cường hãn, tay dùng sức hoàn toàn không cho cô có cơ hội thoát ra.
"Ít nhất cũng để em tháo ống nghe ra, nó cọ vào tai em rồi."
Toàn thân Trần Khả Như đều cảm thấy khó chịu, từ khi nào mà Lê Hoàng Việt học được thủ đoạn mánh khóe này, thực sự không thích hợp.
Ôm cơ thể mềm mại trong lòng, Tổng giám đốc Việt hơi cau mày, cuối cùng đồng ý hơi nới lỏng vòng tay của mình, ánh mắt thâm trầm cùng dục niệm không chút che đậy.
Nhưng vừa buông lỏng, Trần Khả Như đã nhanh chóng đứng dậy và bỏ chạy.
Lê Hoàng Việt thích thú nhìn cô, cá đã vào miệng rồi, sao có thể để vuột mất.
“Lê Hoàng Việt, đến khoa nội của bệnh viện đa khoa An Tâm khám bệnh đi.
Đêm đã khuya, em muốn đi ngủ, không thể chơi đùa cùng anh được.” Giọng nói của Trần Khả Như vừa gấp gáp vừa mất tự nhiên, còn chưa đi được mấy bước đã bị một lực không cách nào phản kháng trói buộc lại.
Lê Hoàng Việt vòng tay ôm từ phía sau, mặt áp vào sườn mặt cô, hơi thở tiến tới: "Anh không nói dối em, ngực đau nhức không phải do hậu quả của vụ nổ, mà là vì nhớ em..."
Nhớ em!
Cả người Trần Khả Như như bị dòng điện chạm vào, dường như cơn cảm cúm dày đặc bao phủ lấy lý trí đã biến mất từng chút một, cô dần dần bình tĩnh lại, rầu rĩ nói: “Anh cố ý, cố ý trả đũa lời em nói hôm qua.
".
Danh Sách Chương: