Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lần trước Đỗ Nhất Minh đã bị cô cắn nên lần này dường như anh đã có chuẩn bị trước, cô căn bản không thể mở miệng được, hôn hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

Cả người cô bị dây an toàn chặn lại, chẳng khác nào đang ở ngõ cụt, chỉ có thể để mặc đối phương tùy ý muốn làm gì thì làm.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Đỗ Nhất Minh tỉnh táo lại, anh như bừng tỉnh từ trong mộng, thấy hơi thở cô vô cùng mỏng manh, khuôn mặt thẹn thùng có chút tức giận mà đỏ bừng lên.

Trong khoảnh khắc anh rời khỏi đôi môi mềm mại của cô, một cơn bão tố ngay lập tức ập đến.

Bang một tiếng, một cái bạt tai giáng xuống mặt Đỗ Nhất Minh, anh mở to hai mắt nhìn, thậm chí anh còn chẳng nói nổi ra mấy chữ “vì sao lại đánh tôi.”
“Đỗ Nhất Minh, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”
Hành động của anh khiến Đào Cúc Vân vừa thẹn lại vừa giận, thứ cô muốn là sự tôn trọng thế nhưng sự tôn trọng tối thiểu anh cũng không thể cho cô, anh cho rằng mình là tổng giám đốc bá đạo ngang ngược muốn hôn thì có thể hôn sau, đúng là quá nực cười!
Vừa nói, Đào Cúc Vân vừa tháo dây an toàn, mở cửa chạy về con đường phía trước, cả người cô nhanh chóng hòa vào làn xe.

Đỗ Nhất Minh ngây người ra, má trái của anh vẫn còn nóng rát, anh thừa nhận hành vi của anh có chút ngang ngược, nhưng rõ ràng Đào Cúc Vân cũng có cảm giác với anh, một người phụ nữ có động lòng hay không, đàn ông có thể cảm nhận được.

Nhưng vì sao Đào Cúc Vân lại trốn tránh?
Đào Cúc Vân vừa chạy vừa yên lặng lau nước mắt, tiếng gió không ngừng gào thét bên tai cô.

Vì sao cô phải khóc?
Cô không thể nói nên lời, nếu như chưa từng động lòng, thì sao có thể tổn thương chứ?
Giờ phút này, điều cô hối hận nhất chính là bản thân mình do dự không quyết đoán, thích là thích, không thích là không thích, sao cứ mâu thuẫn mãi không thôi.

Cô không có dũng khí đối diện với tình cảm thật sự của bản thân mình, nói cho cùng chính sự tự ti đã ngăn cô lại.

Không phải là Đỗ Nhất Minh thể hiện chưa đủ, mà chính bản thân cô không dám tiếp nhận tình cảm của anh.


“Đợi đã!”
Cô không ngờ Đỗ Nhất Minh vẫn chưa từ bỏ, anh đuổi theo cô từ phía sau.

Bước chân cô càng trở nên nhanh hơn, không lâu sau, khoảng cách ngày càng thu hẹp lại, hẹp đến mức Đỗ Nhất Minh chỉ vươn tay một cái là có thể ôm gọn cô vào lòng.

Cô liều mạng đánh anh, nức nở nói: “Không muốn… Đừng có đụng vào tôi… đừng có ép tôi nữa có được không?”
“Em thích tôi, vì sao lại không chịu thừa nhận, sao lại không dám đối diện với sự thật chứ?”
Cái ôm từ sau lưng mang đến cảm giác ấm áp và an toàn vô cùng, dáng vẻ Đỗ Nhất Minh buồn rầu, trái tim cô là sắt đá sao, sao có thể cứng đầu như vậy chứ.

Mặc cho cô tức giận chửi bới thế nào, anh cũng nhất quyết không chịu buông ra.

Người qua đường thấy vậy chỉ cho rằng là một đôi tình nhân đang giận dỗi mà thôi.

Đào Cúc Vân vô cùng buồn bực, rõ ràng cô và Đỗ Nhất Minh còn chưa chính thức yêu đương mà sao đã thê thảm vậy chứ, giống như là đã yêu nhau đến khắc cốt ghi tâm vậy, trên thực tế, họ lại chẳng hiểu gì về nhau cả.

Tình yêu thật sự là một chuyện không thể nào hiểu nổi.

“Không cần phải kiềm chế tình cảm của bản thân nữa, ở bên tôi không tốt sao, có lẽ bây giờ anh chưa thể đảm bảo sẽ kết hôn với em, khi bắt đầu một chuyện tình, ai có thể biết trước kết quả cuối cùng chứ, hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim, có được không? Tôi chưa bao giờ nghiêm túc với một cô gái nào như thế này đâu.” Đỗ Nhất Minh vô cùng nghiêm túc, chân thành nói.

Nghe được lời nói từ đáy của một người đàn ông phong lưu, Đào Cúc Vân vẫn không khỏi không thừa nhận, cô cảm động rồi.

Sức lực giãy giụa ngày càng nhỏ dần.

“Được rồi, anh buông tôi ra đi.” Giọng nói cô vô cùng bình tĩnh, không hề ai oán thương tâm như tiểu thuyết Quỳnh Dao mà có vẻ vô cùng kiên định.


“Không buông.”
Đỗ Nhất Minh làm ra vẻ không tin.

Vốn dĩ anh còn chắc chắn, chưa nói đến việc yêu hay không yêu, nhưng nhất định là Đào Cúc Vân cũng thích anh, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác từ chối, trong lòng anh vô cùng không cam tâm, tính hiếu thắng không ngừng thôi thúc anh.

Những thứ không có được luôn là tốt đẹp nhất, nếu như ngay từ đầu Đào Cúc Vân đã thuận theo anh, e là anh cũng chẳng hứng thú với cô như vậy.

Nhưng lúc này, Đào Cúc Vân là người mà anh muốn nhất, anh không muốn buông tay cô ra, cô như có một ma lực hấp dẫn anh không ngừng.

“Chuyện anh nói, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”
“Thật chứ?”
Đỗ Nhất Minh ôm chầm lấy Đào Cúc Vân, dưới ánh đèn đường, ánh mắt cô trở nên trong suốt, có chút do dự nhưng cũng có chút thoải mái, cảm xúc rõ ràng hòa hoãn hơn nhiều so với ban nãy.

“Thật, nhưng tôi cần thời gian để suy nghĩ, đừng ép tôi có được không?”
Vẻ mặt cô mang theo chút khẩn cầu khiến Đỗ Nhất Minh không khỏi không mềm lòng.

Anh dựa sát vào người cô nói: “Em muốn thời gian suy nghĩ trong bao lâu? Dù sao cũng phải cho tôi một thời gian rõ ràng?”
Giọng anh sốt ruột như thanh niên lần đầu được yêu đương, gấp gáp không chờ nổi câu trả lời vậy.

“Tôi không biết… cho tôi một tuần được không? Tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Đào Cúc Vân có vẻ rất bất đắc dĩ, không biết phải quyết định thế nào.

“Được, tôi không ép em.”
Đỗ Nhất Minh xoa xoa đầu, lần đầu tiên anh thấy mình ngốc nghếch như vậy, có điều vất vả suốt bao ngày cuối cùng cũng có chút tiến triển, ít nhất thì Đào Cúc Vân cũng không bỏ mặc anh nữa.


Cuối cùng, Đào Cúc Vân thành thật nói: “Anh Đỗ Nhất Minh, tôi biết anh nhìn ra được tôi là con người như thế nào, đối với chuyện tình cảm, tôi có chút cẩn thận, nếu như thật sự ở bên nhau, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý.

Vừa rồi anh nói chỉ muốn yêu đương, không chắc chắn sau này có thể kết hôn hay không, điều này hoàn toàn trái ngược với những suy nghĩ từ nhỏ đến lớn của tôi, cho nên chúng ta phải đối diện với khó khăn, thân phận, địa vị đều khác biệt, anh suy nghĩ kỹ lại…”
Đỗ Nhất Minh vừa muốn mở miệng thì lại bị Đào Cúc Vân xua tay ngăn cản: “Anh không cần trả lời tôi vội, bởi vì con người sẽ có những lúc xúc động nhất thời, chờ đến khi nào anh hoàn toàn bình tĩnh, quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện, có lẽ anh cũng không hoàn toàn muốn như vậy.”
“Đào Cúc Vân, em vẫn không tin tôi.”
Giọng nói Đỗ Nhất Minh ủ rũ, anh cười nhạt, tự an ủi mình nói: “Có điều không sao cả, cuối cùng em cũng sẽ nhìn ra được quyết tâm của tôi thôi, tôi không phải chỉ là xúc động nhất thời với em.”
Nói thật lòng, Đào Cúc Vân bị lời nói này của Đỗ Nhất Minh làm cho cảm động rồi.

Anh không cho phép bản thân mình bỏ cuộc giữa chừng, cô không ngờ anh lại là một người nhiều tham vọng như vậy.

Một người nhìn có vẻ nhu nhược yếu ớt như cô, bên trong thật ra lại là một người vô cùng cứng đầu.

Cuối cùng, Đào Cúc Vân vẫn là không chống lại được Đỗ Nhất Minh, bị anh nhét vào xe, đưa về nhà.

Siêu xe xuất hiện ở Thành phố Đà Nẵng tuy rằng không phải chuyện gì lạ lẫm, trên đường phố không chỗ nào là không thấy, chỉ là Đào Cúc Vân luôn cảm thấy tự ti, cô cho rằng bản thân mình không thích hợp để ngồi ở đây.

Cô bé lọ lem có thể giành được bạch mã hoàng tử, chẳng qua chỉ là đang nằm mơ mà thôi, hiện thực hoàn toàn không dễ dàng như vậy.

“Tạm biệt.”
Cô nói ngắn gọn với anh một câu, ánh mắt đong đầy những cảm xúc phức tạp.

Có lẽ là do cô chưa từng yêu đương bao giờ nên mới ngây thơ như vậy, có điều Đỗ Nhất Minh cũng không để ý những điều này.

Anh không phải là người chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn, trước đây anh từng qua lại với nhiều phụ nữ là thật, cái danh đàn ông đào hoa này, có lẽ anh khó mà buông bỏ được.

“Một tuần sau gặp, tôi chờ em.”
Trong lòng Đỗ Nhất Minh lúc này tràn đầy mong chờ, giọng nói cũng không giấu được hy vọng.

Đào Cúc Vân yên lặng tiễn anh lái xe thể thao rời đi, khi cô chuẩn bị vào nhà thì thấy cha mình là Đào Quốc Phong đang chống gậy đứng ở một góc, có vẻ ông ấy đã đứng đó được một lúc, cả người ông cứng đờ, vẻ mặt thâm trầm nhìn cô.


Cha cô Vân Quốc Phong và mẹ cô Cao Bích Ngọc đều là những nông dân chân chất, chân của Đào Quốc Phong không được tốt, thời gian làm việc ở quê lâu nên da ông sạm đi, nói theo ngôn ngữ của giới trẻ là trông rất quê mùa.

“Cha.” Đào Cúc Vân nặng nề gọi một tiếng, sau đó tiến tới đỡ lấy tay ông ấy.

“Về rồi sao?”
Chớp mắt một cái, Đỗ Quốc Phong lại khôi phục vẻ mặt bình thường, không biết từ bao giờ mái tóc ông ấy đã trở nên bạc phơ.

“Vâng, cha, lần sau cha không phải ra ngoài chờ con nữa đâu.

Dáng vẻ khi trưởng thành của cô tương đối giống với mẹ mình là Cao Bích Ngọc, có điều Cao Bích Ngọc đã hơn bốn mươi tuổi, trải qua thời gian dài làm việc nên có chút mập ra, không thể nhìn ra vẻ xinh đẹp hồi trẻ nữa, mọi người thường hay nói giỡn Đào Cúc Vân có phải là được cha mẹ nhận về nuôi hay không?
Nhà ở quê cũng đã bán đi rồi, sức khỏe của Đào Quốc Phong và Cao Bích Ngọc không được tốt, một năm tốt không ít tiền cho bệnh viện.

Họ đều biết mình là gánh nặng lớn của cô, cho nên mỗi ngày chỉ có thể ở trong nhà, ngộ nhỡ bản thân xảy ra chuyện gì lại càng khiến con gái thêm áp lực hơn.

Hai cha con nắm tay nhau yên lặng đi một đoạn, đột nhiên Đào Quốc Phong cất tiếng hỏi: “Cúc Vân, có phải gần đây con có bạn trai không?”
Cô biết, Đào Quốc Phong chắc chắn đã nhìn thấy cô bước xuống từ xe Porsche.

Đào Cúc Vân theo bản năng vội phủ nhận: “Không phải đâu, cha đừng nghĩ linh tinh, con không phải không biết hoàn cảnh nhà chúng ta… vừa rồi, là một đồng nghiệp nữ đưa con về thôi.”
Đào Quốc Phong hơi nheo mắt lại: “Cha còn chưa nói đến người đưa con về, con vội giải thích cái gì chứ?”
Đôi mắt của cha cô thật sự rất tinh tường, lúc này đối diện với ông ấy, Đào Cúc Vân cảm giác như không còn đường lui, cô chỉ có thể nói: “Con còn không phải sợ cha hiểu lầm sao…”
Đào Quốc Phong nghiêm túc nhìn cô một lúc mới thu hồi tầm mắt.

Cuối cùng, ông ấy thở dài một hơi nói: “Cúc Vân, tuy rằng sau khi con tốt nghiệp đại học làm y tá ở bệnh viện, nhưng chúng ta và những người ở đây không giống nhau, con yêu đương cha không phản đối nhưng con phải nhớ kỹ, tất cả mọi việc đều phải môn đăng hộ đối, trước mắt không nói người ta có nghiêm túc thật sự hay không, cho dù có nghiêm túc đi nữa, hoàn cảnh nhà chúng ta như vậy… Cha và mẹ con chắc chắn sẽ khiến con bị coi thường…”
Vẻ mặt Đào Cúc Vân trở nên mất tự nhiên: “Cha, cha đang nói gì vậy, sao con nghe không hiểu gì…”
Đào Quốc Phong đầy thâm ý nói: “Nghe không hiểu là tốt, nghe hiểu thì nhớ cho kỹ, cha là sợ con phải chịu tổn thương, tuy rằng cuộc sống của chúng ta có hơi vất vả, nhưng cha chỉ có một cô con gái, cha quý trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Đào Quốc Phong chỉ là một nông dân nhưng lời nói của ông lại vô cùng lý lẽ, khiến người ta không khỏi suy ngẫm.

Tâm trạng Đào Cúc Vân vừa mới khá lên một chút, đột nhiên lại trầm xuống..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK