Đúng vậy, ý tứ chính là không còn khách hàng nào khác.
“Tổng giám đốc Lê đúng là tổng giám đốc Lê, thật là bạo tay!”
“Bác sĩ Trần, phù dâu thông thường đều phải có đôi có cặp, tôi tự đề cử mình cô không để ý chứ!”
“Đừng để ý việc tôi trả lời thay cho cô ấy, Lưu Văn một người non nớt như cô đúng là vừa đủ để làm tôn lên vẻ đẹp của bác sĩ Trần nhà chúng tôi thôi.”
“……”
Vũ Tuyết Trang và Lưu Văn hai người họ tới để hóng chuyện cứ ríu ra ríu rít như hai con chim sẻ nhỏ, Trần Khả Như không cảm thấy ồn ào một chút nào.
Tính cách của cô vốn dĩ chính là trầm mặc ít nói lại cộng thêm có phần nhàm chán vô vị, cho nên hai cô gái này vừa vặn là sự bù trừ cho cô ấy, lại cộng thêm sự nhiệt tình giới thiệu của nhân viên làm việc, trong phút chốc bầu không khí cũng đi lên.
Nghĩ tới việc mới sáng sớm hôm nay chị Hoa đã tới thu dọn nhà cửa, Trần Khả Như có một cảm giác xấu hổ như muốn độn thổ.
Vả lại bà còn không quan tâm đến phòng khách và sô pha lộn xộn, chị Hoa híp mắt lại cười hỏi: “Phu nhân, lát nữa có cần phải hầm lại canh không? Thực ra nhà tôi có món gia truyền……..”
Suýt nữa thì Trần Khả Như không đứng vững được nữa, cô tựa vào lan can cầu thang gỗ, cô bình tĩnh nói, “Không cần đâu.”
Rốt cuộc là ai đưa ra cho cô cái chủ ý tồi tệ này vậy, tinh lực của Lê Hoàng Việt rõ ràng là dồi dào như vậy, chỉ có điều là có lẽ đàn ông đều có một thời kì xoa dịu đối với loại chuyện này, nhưng cô đã bị lừa……sau này cô mới dần có chút dư vị trở lại.
Ánh mắt của Trần Khả Như hơi do dự, cô vẫy vẫy tay về phía Vũ Tuyết Trang đang hưng phấn, “Vũ Tuyết Trang, em qua đây một lát, chị hỏi em chút chuyện.”
Vẫn luôn cảm thấy gần đây rất bất thường, có phải là nội bộ xuất hiện gian tế không?
“Chị Khả Như, đừng có ngây ra đó nữa, bọn em đã chọn xong quần áo phù dâu rồi, có chuyện gì thì để lát nữa nói, bây giờ chị mau đi thử lễ phục và váy đi, tổng giám đốc Lê nhà chị là trời sinh đã có khí chất vả lại thay đi thay lại cũng chỉ có vest với áo sơ mi, chị cũng phải chọn một bộ thật đẹp đi.”
Vũ Tuyết Trang và Lưu Văn nói xong liền đẩy cô vào trong phòng thử đồ, đi tới đi lui, Trần Khả Như về cơ bản không có cơ hội hỏi chuyện này.
Cô thay một chiếc váy cưới quay ngực màu trắng, nó vừa người cô một cách bất ngờ, sau đó cô mới biết tất cả trang phục ở trong ảnh viện áo cưới này đều được may theo số đo của cô, cho dù Lê Hoàng Việt không đích thân đi cùng cô, thì trong lòng Trần Khả Như vẫn rất ngọt ngào.
“Wow, chị Khả Như, chị đẹp quá đi mất!”
“Bác sĩ Trần, tôi muốn chụp vài bức để làm ảnh nền màn hình, cô không để ý chứ.”
Trần Khả Như vén váy đứng lên trên phần nhô lên ở giữa sân khấu, ở trước tấm gương toàn thân, cơ thể kiều diễm của cô được bao bọc bởi bộ váy cưới tinh xảo, làn da cô trắng nõn và sáng long lanh, xương quai xanh tuyệt đẹp, mái tóc đen dài ngang vai tôn lên gương mặt thanh tú thoát tục của mình, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, giống như một thần tiên phi tử trên trời đi ngang qua vậy.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng người đẩy cửa bước vào từ trong gương, từ từ tới gần.
Là……Lê Hoàng Việt?
Trần Khả Như đang định xoay người, nhưng bị người đó ôm chặt lấy eo.
Mùi hương quen thuộc thoảng qua từ phía bên tai, cô đẩy ra theo quán tính: “Có người……”
Hai bên má cô ửng hồng, có chút xấu hổ.
“Ở đâu?”
Anh đã biết rõ ràng rồi còn hỏi, Trần Khả Như nhìn từ trong gương tới đó, chỉ nhìn thấy Vũ Tuyết Trang, Lưu Văn và những nhân viên trong cửa hàng không biết từ lúc nào đã bước lên trên cầu thang, trong cửa hàng ở tầng 1 gần như không có một ai, bên ngoài cánh cửa lớn có dựng một tấm biển lớn, xin miễn kinh doanh.
Được rồi, cho dù là không có ai, thì cũng có chút không trang trọng.
“Vợ à, em đẹp quá.”
Trần Khả Như phát hiện ra mọi sự mệt mỏi, và lo lắng, đều đã biến mất khỏi đầu cô sau khi cô nghe được những lời nói triền miên văng vẳng bên tai.
Trong khoảnh khắc này, cả người cô lâng lâng như thể xương thịt cô đều vỡ nát vậy.
Bên dưới lớp kính phản chiếu, gương mặt anh dường như dán sát vào cô, cô nhìn thấy rất rõ sự khen ngợi chân thành trong mắt anh, như thể bất kì giây phút nào cô cũng đều chìm đắm trong sự yêu chiều và ấm áp của anh.
Trần Khả Như nhướn mắt lên, đang chuẩn bị nói gì đó, thì đột nhiên phát hiện ra bên ngoài cửa sổ trong suốt, dường như có một đôi mắt đung đưa đang nhìn chằm chằm vào cô.
Có một cảm giác mát mẻ đến kì lạ.
Trong đầu cô đột nhiên có một tia kích động, cô lập tức xoay người sang một bên, trừng mắt lên, hai mắt cô giao nhau với đôi mắt sáng chói của Lê Hoàng Việt trên không trung, hai người chỉ nhìn nhau mà không nói lên lời.
Có người đang nhìn lén!
“Ở đây đợi anh.”
Vẻ mặt của Lê Hoàng Việt sầm xuống, vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt đều biến mất, anh bước một bước thật dài, anh chạy thật nhanh ra ngoài như một con báo.
“Hoàng Việt, cẩn thận một chút!”
Trần Khả Như vội vàng, cô vén váy lên đuổi theo nửa bước, hơi ấm ở trên cánh tay bống chốc tan ra, cô lùi lại, Lê Hoàng Việt không trả lời.
Tại sao đầu óc cô lại hoảng loạn, có chút bất an.
Chẳng qua chỉ là có người nhìn lén mà thôi, sao cô lại thần hồn át thần tính như vậy chứ.
“Chị Khả Như, xảy ra chuyện gì thế, sao đột nhiên tổng giám đốc Lê lại bỏ đi?” Vũ Tuyết Trang và Lưu Văn bước từ trên tầng xuống, lúc đó Vũ Tuyết Trang còn đang bối rối, cô còn tưởng rằng hai vợ chồng sẽ diễn màn kịch có khẩu vị nặng bản giới hạn gì đó…..dù sao thì trong rất nhiều tiểu thuyết, sự kích tình thường xuyên xảy ra ở trong phòng thử đồ.
“Không sao, mọi người đi trước đi, hôm nay vất vả rồi.”
Sau khi tiễn hai người đi, Trần Khả Như cảm thấy có chút lạnh sống lưng, trong khoảng thời gian này đều là Lê Hoàng Việt phái xe tới đưa đón cô, cô cũng không cảm thấy có gì bất thường, nhưng ban ngày cô ở trong bệnh viện, quả thực cảm thấy có gì đó bất thường.
Con người rất sợ nổi tiếng vì sẽ gặp phải phiền phức, cô buộc phải thừa nhận, bình thường độ thu hút người khác của cô khá lớn, cho nên có rất nhiều lúc cô không thể phân biệt được đâu là thiện ý, đâu là đố kị và ác ý.
Trên thế giới này quả thực có rất nhiều sự nguy hiểm không đề phòng được.
Đặc biệt là cô nhớ đến lời của Trần Ni và Mike, bên cạnh cô có nguy hiểm?
Từ khi Mike bắt đầu xuất hiện, đã mang tới rất nhiều nghi vấn mới, như thể bị một lớp sương mù bao lấy vậy, bọn họ muốn nói chuyện gì với cô chứ? Trần Khả Như bình tĩnh lại liền cảm thấy cô đã sai, nhất định là điều mấu chốt và quan trọng.
Mười mấy phút sau, Lê Hoàng Việt quay lại, khuôn mặt anh tú để lộ vẻ nghiêm trọng.
“Sao thế?”
Trần Khả Như lo lắng hỏi.
Lê Hoàng Việt theo thói quen ôm chặt lấy cánh tay cô, rồi kéo cô ra bên ngoài, dáng người nhỏ bé của cô dễ dàng được anh bao bọc ở trong lòng, sánh bước bên nhau.
Sau khi ngồi vào ghế sau, Lê Hoàng Việt nói: “Chính là một người ái mộ không biết sống chết của em, vô cùng phiền phức, mấy ngày hôm nay bắt đầu đi theo chụp trộm em, anh đã chào hỏi anh ta đàng hoàng rồi, em không cần phải lo lắng.”
“……..Vậy sao”
Trần Khả Như khó xử, kết quả chỉ là như vậy thôi sao? Có điều, theo như tích cách của Lê Hoàng Việt, thì kết cục của người đó e rằng sẽ không khả quan cho lắm.
Cô nhướn mắt lên, thì nhìn thấy vẻ mặt thư thả của anh, dường như không có điều gì khúc mắc, “Sao thế, em bị biến thái nhắm vào, nhưng hình như dáng vẻ của anh rất vui?”
Đôi mắt đen của anh sáng rực lên, đôi môi mỏng của anh nhếch lên: “Từ một góc độ khác nó phản ánh việc người phụ nữ mà Lê Hoàng Việt anh lựa chọn, quả nhiên có rất nhiều mê lực.” Anh nhấc cánh tay lên, không biết từ lúc nào anh ôm chặt lấy người cô, rồi áp vào trong ngực mình.
Trong phút chốc, hơi thở, khoảng cách, bầu không khí, tất cả giống như những phần tử cực nhỏ, bay lơ lửng trong không khí.
Trần Khả Như dường như nhìn thấy được phần cổ có chút kiêu ngạo từ trong biểu cảm của anh, không biết được là rốt cuộc là anh đang khen ngợi cô hay là tự luyến nữa, thế là cô cố ý cau có: “Cái gì mà người phụ nữ anh lựa chọn chứ, ban đầu anh cũng đâu có vừa mắt em.”
Ánh mắt của Lê Hoàng Việt tối sầm lại, trong lòng nghĩ, bác sĩ Trần lại đang tính lại nợ cũ với anh, ghi thù với anh, mặt anh không đỏ lên, anh nói: “Em nhớ nhầm rồi, khi ấy mắt của anh không được tốt.”
“…….”
“Bây giờ trải qua điều trị, thẩm mĩ của anh đã bình thường rồi.”
Tài xế ngồi ở phía trước lái xe thầm nghĩ trong đầu rằng: Da mặt của tổng giám đốc Lê đúng là càng ngày càng dày, thủ đoạn tán gái, đúng là ngày càng thuần thục.
Ngày hôm sau, khi Trần Khả Như tỉnh dậy, có một mảnh giấy ở chỗ Lê Hoàng Việt, ga trải giường đã trống rỗng.
Cô nhìn đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường, chỉ mới có 8 giờ.
Bên cạnh có để lại một mảnh giấy, là do Lê Hoàng Việt viết, 9 giờ anh đón cô ở dưới tầng.
Ngày đầu tiên bắt đầu kì nghỉ, dáng vẻ của Lê Hoàng Việt đã rất bận rộn.
Địa điểm để thực hiện chụp bộ ảnh váy cưới là ở vùng ngoại ô Vọng Sơn, về điểm này ý kiến của cô và Lê Hoàng Việt vô cùng thống nhất với nhau.
Thực ra ý kiến của Vũ Tuyết Trang chưa chắc đã là tệ, chỉ vì là thứ nhất cô không muốn tốn quá nhiều thời gian ở trên đường, hai là cô sợ làm ảnh hưởng đến công việc của Lê Hoàng Việt, phong cảnh của Vọng Sơn cũng không tồi, mây bay lơ lửng, đi cáp treo lên tận đỉnh núi, ở sườn núi có một cái miếu, vào ngày mùng một và ngày rằm sẽ có rất nhiều tín đồ Phật Tử và du khách tới thắp hương cầu phúc, vô cùng náo nhiệt, có điều có rất nhiều thứ bây giờ đã bị xen lẫn tính chất kinh doanh, có một vài thứ chỉ có thể quan tâm tới chứ không thể lưu truyền, cứ coi như là một loại tín ngưỡng đi.
Cho nên địa điểm chụp hình rất gần, lại cộng thêm việc tổng giám đốc Lê đã đặt bao trọn gói chỗ này trước, nên họ có thể tới đó muộn một chút.
Trần Khả Như thay một bộ quần áo rồi lau mặt, cô để mặt mộc bước xuống lầu, chẳng qua bây giờ mới có 8 rưỡi.
Cô cầm điện thoại ra, đang nghĩ xem có nên gửi tin nhắn cho Lê Hoàng Việt hay không khi mở cửa ra, dưới chân cô giẫm vào một thứ gì đó, mềm mềm…
Không chỉ như vậy, một mùi máu tanh nồng nặc lần lượt xộc thẳng vào trong lỗ mũi của cô.
“Aaaaa” Trần Khả Như cúi đầu xuống nhìn một cái, cô sợ hãi đến mức hét lên một tiếng kêu chói tai.
Phần ngực cô trở nên căng lại, vẻ mặt cô thay đổi đột ngột, hai chân cô lùi về phía sau nửa bước theo phản xạ có điều kiện, suýt chút nữa là ngã xuống dưới đất.
Trên bậc thềm ở ngoài cửa có một con mèo bị nhổ sạch lông, chỉ thấy người nó máu me be bét, máu thịt vương ra, thậm chí đến vết máu vẫn còn chưa khô… đôi mắt xanh tròn mở to nhìn về phía cô, chỉ cảm thấy khiến cho người ta sởn da gà, hơi thở cô co thắt lại, cho dù là một người đã nhìn thấy máu quen rồi như Trần Khả Như, không kìm nén được một sự chua chát trong dạ dày, cô bắt đầu nôn ọe.
“Lê phu nhân, cô sao thế?”
Có thể là tiếng kêu thảm thiết và kinh hoàng của cô khi nãy của cô, đã làm kinh động đến bảo vệ đi tuần tra, anh vội vàng chạy tới, nhìn xuống dưới đất, vẻ mặt biến đổi lớn, anh chạy thẳng tới hàng cây bên cạnh bắt đầu nôn ọe một trận.
Vẻ mặt của Trần Khả Như từ tái nhợt từ từ khôi phục lại bình thường, tư duy của cô trở nên bình tĩnh và tỉnh táo lại, con mèo chết này, nhất định là có người cố ý đặt ở trước cửa biệt thự! Đồng thời mục tiêu vô cùng rõ ràng, chính là đối đầu với cô.
Lê Hoàng Việt đã ra ngoài từ rất sớm, cho nên chắc chắn là có người cố ý đặt con mèo chết ở đó.
Nhưng người đó là ai chứ!
Người bảo vệ nôn xong, lập tức tìm người tới xử lí, sau đó hỏi: “Phu nhân Lê, có phải cần phải nói chuyện này với tiên sinh Lê không?”
“Không cần đâu, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Trần Khả Như suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, chỉ cần giở ra xem camera từ 7 giờ đến 9 rưỡi là có thể điều tra được rõ ràng.”
Sắp đến 9 giờ rồi.
Trần Khả Như đi tới cổng chính của biệt thự, xe của Lê Hoàng Việt đã từ từ lái tới..
Danh Sách Chương: