Sau khi chương trình trò chuyện kết thúc, Minh An và Minh Lâm đã bước lên sân khấu tặng hoa cho bố mẹ.
Thì ra hai đứa nhỏ đều có mặt ở sân khấu, nhưng chúng ngồi trong góc và giữ im lặng.
Lê Hoàng Việt không nói với cô, vì vốn dĩ cuối tuần hai đứa nhỏ phải đến lớp học năng khiếu.
Minh An học nhảy (ban đầu cô bé chọn học hát, nhưng sau đó phát hiện ra không có năng khiếu bẩm sinh nên chỉ có thể ngoan ngoãn từ bỏ), Minh Lâm thì học cờ vây và các môn cờ khác, Trần Khả Như cảm thấy khá khó hiểu, tại sao bọn trẻ bây giờ lại không thích chơi những thứ ồn ào, như taekwondo, trượt băng, trượt ván...!Tốt thôi, chỉ cần bản thân hai đứa nhỏ thích chúng thì sẽ không có bất kỳ sự ép buộc nào tác động, cho nên Trần Khả Như đương nhiên cũng sẽ không áp đặt hai đứa nhỏ.
Sau đó, ngoài cảm động và yêu mến, Trần Khả Như còn cảm thấy có phản ứng sâu sắc với vị nữ minh tinh.
Chỉ có điều, những người nổi tiếng mà Lê Hoàng Việt tìm kiếm không hề giống Tiểu Long Nữ một chút nào, cô yên tâm một chút, rõ ràng đàn ông đều là gặp một người yêu một người mà.
Kể từ khi Minh An và Minh Lâm xuất hiện trên chương trình TV, hai đứa trẻ ngay lập tức trở thành đối tượng chú ý của công chúng.
Một thời gian trước, có một số chương trình dành cho cha mẹ và con cái rất hot, một số đài truyền hình nổi tiếng đã đưa ra lời mời, nhưng đều bị Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như từ chối, và họ để cho hai đứa trẻ xuất hiện trong chương trình trò chuyện.
Giờ đây, Trần Khả Như cuối cùng đã hiểu lý do tại sao một số phụ huynh nổi tiếng không muốn tiết lộ ảnh và danh tính của con cái họ với giới truyền thông, để bảo vệ quyền riêng tư của con cái, ở trong trường chúng không quá nổi bật và chúng thực sự cần được đối xử bình đẳng.
Không bao lâu sau khi "cơn bão" đi qua, thông tin trên các phương tiện truyền thông, báo chí và tạp chí dần dần mờ nhạt.
Nháy mắt đã đến kỳ nghỉ hè của bọn trẻ, thời tiết ở Đà Nẵng đang nóng lên từng ngày.
Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như sẽ đi thăm họ hàng ở thủ đô ngoài miền bắc, nhân tiện trốn cái nắng ngày một nóng lên ở thành phố này.
Anh hai định đưa con trai và con gái của mình đi chơi, nhân tiện cho đôi vợ chồng trẻ có thời gian riêng tư trong thế giới của hai người.
"Mẹ, con không muốn đi."
"Con cũng vậy."
Minh An và Minh Lâm một bên trái một bên phải ngay lập tức ôm chặt lấy cánh tay của Trần Khả Như không chịu buông, đôi mắt nhỏ sáng ngời nhìn cô và chớp chớp một cách đáng yêu.
Trần Khả Như nghĩ: Mình không phải là giáo viên, nghỉ hè nghỉ đông ở đâu ra chứ...Có điều, cô cũng không thể phủ nhận nhờ thân phận là phu nhân tổng giám đốc, giờ làm việc của cô thực sự đã trở nên rảnh rỗi hơn.
Về cơ bản, mỗi ngày cô sẽ được lên lịch phẫu thuật trước.
"Thật nhẫn tâm, bà nội không thương mấy người nữa!" Lâm Ngọc Kiều tỏ vẻ tức giận, ở với cháu nội đã lâu, lại càng không muốn xa cách.
Hai đứa nhỏ cuối cùng không đi thủ đô cùng bọn họ.
Vừa vào đầu tháng bảy, Lê Hoàng Việt đồng ý đưa hai đứa nhỏ đi biển nghỉ mát.
Minh An và Minh Lâm thích thú, vui vẻ kể chuyện này với Trần Khả Như.
Tối hôm đó cô liền hỏi: "Gần đây công việc của Tổng giám đốc Lê rất rảnh rỗi phải không?"
Trước đây, Lê Hoàng Việt là một người cuồng công việc, không chỉ vậy, trợ lý của anh ấy còn bận hơn cả giám đốc.
Con của Vũ Tuyết Trang và Hứa Mặc chào đời không lâu, anh mới thường cho phép bản thân nghỉ ngơi.
Trong căn phòng ngủ ấm cúng, ngọn đèn pha lê tỏa ra bầu không khí lãng mạn, Lê Hoàng Việt từ phía sau luồn tay qua vòng eo thon thả ôm cô, sự ấm áp ngọt ngào đột nhiên dâng lên: “Sau này anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho em và các con.
"
Lê Hoàng Việt gần đây đã phân chia công việc, tuyển dụng và thăng chức cho rất nhiều người tài, cải tổ công ty, nhiều việc không cần tự mình làm, chỉ cần kiểm tra kết quả công việc là được.
Trần Khả Như thích cái ôm từ phía sau lưng, như vậy sẽ có cảm giác an toàn và được che chở nhất.
Một nụ hôn ngọt ngào chậm rãi đặt lên chiếc cổ thanh tú, đôi mắt cô mờ đi, hơi thở rối bời, Lê Hoàng Việt ôm cô nghiêng người ngã lên chiếc giường trắng như tuyết.
"Chăn."
Cô nhắc nhở khi cơ thể của hai người đã dần hòa làm một, vừa thở gấp vừa ghì chặt lẫn nhau.
Đột nhiên trong tấm chăn mỏng manh xuất hiện rất nhiều bàn tay, bàn chân, Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt đều sửng sốt.
May là bộ đồ ngủ của hai người vẫn mặc nghiêm chỉnh, tạm thời chưa có dấu hiệu xộc xệch.
Lê Hoàng Việt nghiêm nghị nói: "Minh An Minh Lâm, các con vào đây bằng cách nào?" Lê Hoàng Việt nhớ rõ ràng rằng đã khóa cửa rồi!
Hai đứa nhỏ nhanh chóng chui vào vòng tay của Trần Khả Như, một trái một phải, may mà chiếc giường đủ lớn cho bốn người ngủ mà hoàn toàn không có vấn đề gì.
Minh An mắt tròn xoe nói: "Bố, đương nhiên là con dùng chìa khóa rồi."
Chìa khóa ở đâu cơ?
Minh Lâm bổ sung: "Là chìa khóa dự phòng con tìm thấy trong ngăn kéo bàn dưới tầng."
Trần Khả Như sững sờ, gương mặt thất thần.
Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, tình cảm cuồng nhiệt của vợ chồng họ bị hai đứa nhỏ phá vỡ.
Lê Hoàng Việt thực sự không tức giận chút nào trước hai đứa trẻ này, một người đàn ông nếu như bị thứ gì chen ngang vào chuyện này, lẽ ra sẽ tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngây thơ và dễ thương của hai đứa trẻ này, nhân bản giống nhau của sự kết hợp giữa hai vợ chồng, mọi thứ anh cảm thấy dường như đều có thể nhịn được.
Anh thả lỏng giọng điệu, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đưa chìa khóa cho bố, sau này khi vào phòng nhớ gõ cửa."
Minh An: "Nhưng bố, con và Minh Lâm đã gõ cửa rồi mà."
Trần Khả Như… Thật xấu hổ… Lẽ nào vừa nãy nhập tâm quá rồi?
Ánh nhìn cô lúng túng khó xử, cuối cùng rơi trên khuôn mặt Lê Hoàng Việt, trách mãi do anh không tốt...thôi được rồi, thực ra cũng tại bản thân cô không tập trung, để sắc đẹp làm hôn mê đầu óc, nếu như hai đứa nhỏ này đều trưởng thành sớm, đối với sự phát triển cả thể xác lẫn tinh thần khẳng định có ảnh hưởng, sau này buộc phải phòng ngừa.
Ánh mắt Minh Lâm ngơ ngác: “Mẹ ơi, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy?
Lê Hoàng Việt ôm tiểu Minh Lâm vào lòng, cong môi nói: “Các bảo bối, bởi vì mẹ con rất dễ xấu hổ, được rồi, ngoan ngoãn đi ngủ, sáng mai dậy sớm đi ra biển nào.”
Minh Lâm phản kháng: “Không muốn, con muốn ngủ cùng mẹ, con không muốn ngủ cùng bố.”
“Thôi được rồi, Minh An, con qua bên này với bố nào?”
“Con không muốn...”
Tiếng từ chốt thẳng thắn dứt khoát khiến con tim tổng giám đốc Việt như bị dội gáo nước lạnh.
Kết quả cuối cùng là, Lê Hoàng VIệt một mình bơ vơ ngủ dưới cuối giường.
Người xưa có câu rằng, con gái là người tình kiếp trước của bố, con gái như chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của bố, nhưng anh lại không hề cảm nhận được, hai đứa con này lại bám vợ anh đến mức lợi hại như vậy, trái ngược với ông bố như có như không anh đây.
Trần Khả Như cười nhẹ, dù sao con cũng mới có hơn ba tuổi, không thể vừa đó đã để con luyện tính tự lập được, hai tay hai đứa nhỏ đang chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm Trần Khả Như đã cùng hai con ăn mặc chỉnh tề, ở trong hoa viên dưới nhà, Lê Hoàng Việt chuẩn bị đồ dùng đi du lịch cần thiết ở phía sau cốp xe.
Minh An hét lớn: “Hôm nay bố thật đẹp trai!”
Ánh mắt Trần Khả Như nhìn thẳng tới, phát hiện Lê Hoàng Việt hôm nay mặc một chiếc áo thun trắng bình thường, tóc mái vốn dĩ vuốt ngược nay cũng thả xuống, đem lại cảm giác trẻ trung thời thiếu niên, cộng thêm đường nét cơ bắp thon dài, đôi chân dài và góc cạnh tuyệt mỹ, chớp mắt như trẻ lên không ít tuổi.
Lê Hoàng Việt trẻ trung như vậy cũng khiến Trần Khả Như áp lực rất lớn, theo phân tích dữ liệu toàn diện thì phụ nữ già nhanh hơn phụ nữ.
Bác sĩ Trần tam thập nhi lập cảm thấy chênh 5,6 tuổi so với tổng giám đốc Việt quả thực quá mong manh,
Minh Lâm tràn đầy tự tin nói: “Sau này con cũng sẽ đẹp trai, cao ráo như bố, sau đó khiến con gái bị mê hoặc vây xung quanh.”
Minh An chậc chậc lưỡi: “Vậy thì em cần phải ăn nhiều cơm và uống nhiều sữa, chị đợi em cao đuổi kịp chị, nếu không các bạn nữ cũng sẽ không thích người thấp đâu.” Nói xong, cô bé chạy mất hình.
“Minh An, chị đứng lại cho em!”
Thân thể Minh An cao hơn hẳn, Minh An thường lấy ra để trêu chọc em trai, Minh Lâm đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận đuổi theo chị.
Nhìn cặp song sinh trêu đùa ầm ĩ, Trần Khả Như nhếch khóe miệng cười, tràn đầy vui vẻ.
Cô định nói một hồi dạy dỗ con bé, nhưng rồi lại gạt bỏ ý nghĩ đó đi.
“Không để tài xế đi sao?”
Trần Khả Như sáp lại gần và hỏi, tính ra đây là lần đầu tiên bọn họ một nhà bốn người đi du lịch, bởi vì nơi bọn họ muốn tới, cách đây bốn năm giờ lái xe lận, cô không muốn Lê Hoàng Việt quá mệt mỏi.
Lê Hoàng Việt đề nghị: “Nếu như đã thương chồng của em, hay là chúng ta thay nhau lái?”
Trần Khả Như cảm giác như quay lại vấn đề cũ, mặc dù cô đã lấy được bằng rất nhiều năm rồi nhưng trước giờ vẫn chưa từng lái xe...Thực ra cô cũng rất muốn lái, nhưng thật sự là anh hùng không có đất dụng, trong nhà có hai tài xế rồi.
“Em vẫn chưa từng lái trên đường cao tốc...”
“Chúng ta không đi đường cao tốc, cũng chỉ lệch chưa tới một giờ đồng hồ.”
"..."
Cũng may Trần Khả Như thường ngày mưa dầm thấm lây, dưới sự hướng dẫn của Lê Hoàng Việt, với tốc độ lái xe cực kì thấp, hai người thay nhau lái, mọi thứ cũng trở nên tốt hơn.
Hai bạn nhỏ ngồi phía sau thắt dây an toàn, cũng gần như ngủ mất rồi.
“Chồng à, em không sao đâu, anh cứ ngủ trước một lúc đi, tới nơi em gọi anh.”
Trần Khả Như tràn đầy tự tin đóng gói vé, hơn nữa không phải có google maps hay sao, Lê Hoàng Việt ban đầu cũng không thực sự yên tâm cho lắm, tựa đầu dựa vào ghế sau, lặng lẽ quan sát vẻ mặt nghiêm túc lái xe của vợ.
Cô rất thông minh, có khả năng điều khiển xe rất tốt, mọi việc như ý.
Không biết từ lúc nào, tổng giám đốc Việt mắt nhắm mắt mở, chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại một lần nữa, nhìn thấy Trần Khả Như đang chuyên tâm lái xe...nhưng cảnh vật xung quanh hình như có gì đó không đúng, nói rõ là tới biển, nhưng hai bên đường càng đi càng hẹp lại, giống như đang đi tới một ngôi làng nhỏ nào đó trên núi.
Anh nghi ngờ hỏi: “Vợ à, em có chắc là chúng ta không lái sai đường không?”
“Chắc chắn...không chắc chắn.”
Trần Khả Như đột nhiên giẫm phanh xe dừng lại, giải thích: “Ban nãy em sợ làm ồn, sau đó liền tắt âm định vị đi...” chân tay cô lộn xộn vội vàng vặn lại nút âm, khoảng cách được báo cáo bên trong càng ngày càng xa, hơn nữa con đường này không hề được trù tính trong định vị.
“Chồng ơi...em xin lỗi...” Trần Khả Như mặt mũi hối hận, thật sự rất ngượng, không ngờ lại lái xe nhầm đường...!
Lê Hoàng Việt dơ tay sờ má cô, nhẹ nhàng nói: “Đi lạc rồi thì đi lạc thôi, có sao đâu chứ?”
Sau đó, hai vợ chồng họ đổi chỗ ngồi, kết quả là Lê Hoàng Việt lái xe gần một tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ra được con đường lúc đầu, càng lái càng lệch khỏi quỹ đạo.
Trong chớp mắt, bầu trời bỗng nhiên chuyển âm u, mây đen cuồn cuộn, rồi sớm sét, xem ra sắp mưa to rồi.
Hai đứa nhỏ nghe thấy tiếng sấm, bị giật mình tỉnh giấc
Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như quyết định đi tới khách sạn nào đó ở trước, nếu như không có khách sạn thì nhà nghỉ cũng được, xem ra hôm nay không tới được biển rồi..
Danh Sách Chương: