Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phản ứng của Nguyễn Phương Anh ít nhiều gợi ra sự hoài nghi của hai người, nhưng họ chỉ hiểu trong lòng mà thôi.
Lê Hoàng Việt lái xe đưa Nguyễn Phương Thanh đi đến phòng khám Đông Y gần vùng ngoại ô.

Những người ra vào ở nơi đây đều là nam nữ trẻ tuổi, sức sống rất náo nhiệt.

Ngay giữa sảnh trong trải đầy bằng khen và cờ khen thưởng, chỗ gần với sảnh trong là một ông lão mặc áo choàng, râu tóc hoa râm.
Trần Khả Như ngẩng đầu nhìn “ bàn tay tài hoa về phụ khoa, người bạn của phụ nữ, đưa đến thần y”… Và nhìn thấy những người khám bệnh là cô đại khái đoán ra được Nguyễn Phương Thanh có điều mờ ám gì đó.
Con ngươi Lê Hoàng Việt run rẩy, anh nhìn thấy cái này trước cả Trần Khả Như.

Khi anh đang định bước lên phía trước, Trần Khả Như lại kéo tay anh lại.

Hai người âm thầm trao đổi ánh mắt trong không khí.
Giữa hai bên đã sớm hiểu đối phương muốn nói gì, Lê Hoàng Việt càng ngày càng hiểu cô, mặc dù giữa hai người ở một khoảng cách xa nhưng cũng không gây ra quá nhiều hiểu lầm gì.
Nguyễn Phương Thanh bị phong thấp chỉ là lời nói giả dối, nhưng đưa Trần Khả Như đi thăm khám Đông Y là thật.
Thật ra không phải chỉ mình Nguyễn Phương Thanh, ngay cả Trần Khả Như cũng vô cùng mong muốn mình có một đứa con.
“Đời cha ông của ông bác sĩ Đông Y này là ngự y trong hoàng cung, chuyên môn khám bệnh cho các phi tần của hoàng đế.

Hơn nữa ông ấy chữa trị cho phụ nữ không mang thai được rất linh nghiệm.

Có rất nhiều người đến chỗ ông ấy để khám đều đã khỏi, cũng trách trước kia mẹ không nói với hai đứa.

Đến thì cũng đã đến rồi, để bác sĩ khám cho đi…”
Nguyễn Phương Thanh bị đâm trúng tim đen nên chỉ có thể nói lời tốt trước mặt hai người.

Lúc này gương mặt của Lê Hoàng Việt đã trở nên tối sầm, anh hạ thấp giọng xuống nói: “Mẹ à, mẹ quả thật hồ đồ quá rồi.

Bản thân cô ấy chính là bác sĩ phụ sản đấy!”
Nguyễn Thương Thanh khẽ cãi lại: “Tây Y và Đông Y không giống nhau, Đông Y uyên bác rộng lớn…”
Ánh mắt con trai càng ngày càng sắc bén, giọng nói của Nguyễn Phương Thanh nhỏ dần.


Bà thật sự không có ác ý gì, chỉ là ông bác sĩ này kê thuốc rất chuẩn.

Có rất nhiều người trong bệnh viện, mặc tử cung và các bộ phận khác đều toàn vẹn bình thường nhưng vẫn không thể nào mang thai được.

Họ đã đến đây lấy thuốc Đông Y, cuối cùng đã mang thai được.

Vì vậy nơi này trở nên nổi tiếng.
Trần Khả Như giương mắt, chỉ thấy mẹ chồng mình đã trải qua điều dưỡng và những biến cố trong một năm qua nên bà đã trở nên già đi rất nhiều.

Tóc bà đã chuyển sang màu trắng, tinh thần cũng không bằng lúc trước, những nếp nhăn và vết chân chim đã dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Bà trông già hơn so với trước kia, khí thế cũng không còn mạnh mẽ, hùng hổ dọa người nữa.
Bây giờ sự hung hăng của bà chỉ biết đổ lên người Lê Nam Vỹ.
“Được thôi, mẹ à.”
Cô gật đầu đồng ý, sự đồng ý của cô nằm ngoài trong dự liệu của Lê Hoàng Việt.

Trần Khả Như có sự kiêu ngạo và kiên định của mình, cho nên trước kia cô đã lén lút giấu Lê Hoàng Việt lên kế hoạch sinh đẻ và đặt ống nghiệm.
Bây giờ mọi người đều nói ra hết rồi, hơn nữa mọi chuyện cũng đã làm xong.
Thật ra là một người phụ nữ, Trần Khả Như cũng đồng tình với Nguyễn Phương Thanh.

Dù sao bà cũng không thẹn với lương tâm về trung thành với tình cảm của mình.

Hơn nữa bà là một người bị tổn thương, đương nhiên cảnh ngộ của bà và chuyện bà nhắm vào mình là hai chuyện khác nhau, không thể nhập lại thành một để nói chuyện được.
Cô và Nguyễn Phương Thanh rất khó để thân thiết với nhau.
“Khả Như, chuyện trước kia là lỗi sai của mẹ.

Lần này mẹ thật sự muốn tốt cho các con, nếu như con cảm thấy không thoải mái thì chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào, sau này mẹ  không can thiệp vào hai đứa nữa là được.”
Nguyễn Phương Thanh nói rất thành khẩn, cho dù Trần Khả Như ý chí sắt đá thì đương nhiên cũng không thể làm phật lòng bà khi nhìn thấy gương mặt thành khẩn này của bà.
Sau một hồi đi qua đi lại, một lúc lâu sau mới gỡ bỏ được tình hình.

Trước kia Trần Khả Như cũng có chút liên quan về mặt huyệt vị của Đông Y, ông bác sĩ này cũng không phải là hạng người mua danh cầu lợi.


Có thể nói ông ta đã thuộc làu, ghi sâu trong lòng, chỉ cần bắt mạch là ông ta đã đoán được chứng bệnh của cô, không hề sai chút nào.
Những điều thắc mắc vừa nãy của Trần Khả Như liền tan biến hết, trong lòng thầm khâm phục sự uyên bác của ông bác sĩ Đông Y này, quả nhiên đáng để học tập.

Có những thứ ngay cả khoa học và nhân thể học cũng không thể nào giải thích được, tại sao là như vậy? Tại sao thuốc Đông Y lại rất hiệu quả?
Nghe cuộc nói chuyện, Trần Khả Như có được rất nhiều điều bổ ích.
Đương nhiên cuối cùng cô xách rất nhiều gói thuốc Đông Y về, đến lúc đó chỉ có thể từ từ uống để xem hiệu quả.
Mặc dù ông bác sĩ ấy rất khiêm tốn, không khoe khoang khoác loác và bảo đảm thế này kế kia, ông ấy chỉ nói ít nhất thuốc này có thể cải thiện được tình trạng trong cơ thể một chút.

Bệnh đau bụng kinh và việc cô từng sảy thai lần trước thật sự rất khó giải quyết, cô cũng biết mình thật sự rất khó mang thai.
Chẳng hạn như một số phụ nữ cơ thể khỏe mạnh cũng không thể mang thai được, cho nên chuyện con cái thật sự là có thể gặp chứ không thể cầu.
Đứa con bị sảy trước kia của cô là có duyên nhưng không có phận, điều này cũng là nhân quả và vận mệnh.
Chuyện của Nguyễn Phương Thanh là chuyện nhỏ, ông bác sĩ cũng nói nóng vội thì không thành công.

Nguyễn Phương Thanh chưa từng can thiệp nhiều, uống thuốc hay không uống là do Trần Khả Như quyết định.

Bởi vậy nên sự lúng túng trong mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu đã bị phá bỏ, hai người đã đến giai đoạn có thể nói chuyện tự nhiên với nhau.
Lê Hoàng Việt hỏi: “Tại sao em lại nghe lời của mẹ?”
Trần Khả Như nhớ khi đó cô nói một câu rất bình thường: “Còn nước còn tát.”
Dường như vẻ mặt cô rất thản nhiên thoải mái, mang theo ý vô cùng tự giễu.
“Em mà nói như vậy thì anh sẽ hôn em đấy, hôn em đến khi nào em thành thật, không nói linh tinh nữa thì thôi.”
Lê Hoàng Việt lập tức tối sầm mặt lại, hơi thở nguy hiểm tỏa ra cướp đi hết bầu không khí xung quanh Trần Khả Như, để trong đầu cô chỉ có anh.
Nhưng cô lại tức giận trách mắng: “Đồ đê tiện!”
“Anh còn đê tiện hơn nữa đó, em muốn biết không?”
“… Không muốn.”
Ngày hôm sau, tinh thần của Trần Khả Như dần dần tốt lên, tư tưởng lo được lo mất cũng đã giảm xuống rất nhiều.
Nhưng khi Lê Hoàng Việt nói đến chụp ảnh cưới lần thứ hai lại bị Trần Khả Như từ chối.
Không từ chối thì còn làm gì được nữa? Lần trước hai người họ chụp ảnh trên Vọng Sơn, tất cả máy ảnh đều bị dính nước nên cả ngày bận rộn chụp ảnh cưới đều trở nên công cốc.


Nhưng khi đó mọi người đều đang rất lộn xộn, không có ai quan tâm đến thứ này.
Trần Khả Như vẫn còn sợ hãi, cuối cùng hai người thỏa thiệp chụp ảnh trong Studio.

Như người chụp ảnh nói, nhan sắc của hai người thật sự rất tuyệt vời, dù có chụp ở nơi nào thì cũng là phong cảnh hoàn mỹ.

Nếu như hai người muốn đẹp đẽ bay bổng hơn nhưng lại không có thời gian chụp bên ngoài, vậy thì áp dụng phần chỉnh sửa cắt hậu kỳ cũng không thành vấn đề, bảo đảm không hề chắp vá mà lại sinh động y như thật.
Chụp ảnh cưới xong thì chính là thời gian kết hôn.
Họ chọn ngày cuối cùng của tháng mười, đương nhiên họ không chọn bừa mà đặc biệt tìm người đến tính toán.

Ngày tốt và giờ tốt được tính ra thường sẽ trùng nhau.
Trần Khả Như lúc đầu rất sợ tổ chức rầm rộ, đại khái cô cảm thấy trách nhiệm và bóng ma tâm lý quá nặng nề.

Cô sợ đến lúc ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, chỉ hy vọng sống yên ổn cả đời này với Lê Hoàng Việt là được rồi.
Nhưng cuối cùng Nguyên Phương thanh và Lê Nam Vỹ đều đồng thanh quyết định, hôn lễ này nhất định phải tổ chức thật lớn.
Nhất là Lê Nam Vỹ, ông nói một cách vô cùng nghiêm túc rằng hôn lễ trước kia đã làm cô ủy khuất rồi, bây giờ hai vợ chồng đã trải qua chia xa rồi tái hợp, tình cảm vững chắc đáng quý nên không thể làm qua loa cho xong chuyện được.

Chuyện này cũng coi như anh đền bù cho cô và cũng là một lời hứa hẹn.
Trần Khả Như không muốn làm phật ý người lớn, cô chỉ hy vọng sau này tất cả mọi thứ đều thuận lợi, đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa.
Ngày kết hôn càng ngày càng đến gần, tinh thần của cô đã căng thẳng đến cực độ nhưng không gặp ác mộng gì, việc thỉnh thoảng mất ngủ cũng tốt hơn trước kia rất nhiều.
Trong tòa cao ốc của tập đoàn Á Châu.
“Phải sa thải với tất cả những người từng tiếp xúc với Hoàng Phương Nhi sao?”
Lê Hoàng Việt sau khi đọc tài liệu xong thì thuận miệng hỏi, gương mặt rất nặng nề.
Trước bàn làm việc là thân hình gầy yếu của Hứa Mặc.

Sau khi nghe xong anh ta trở nên nghiêm túc: “Vẫn chưa phát hiện được điều gì khả nghi, nhưng tôi đã điều tra ra Hoàng Phương Nhi từng chạy qua chạy lại giữa Hàn Quốc và nước Y.”
Mà rõ ràng lần gây án ở núi Vọng Sơn là một mình cô ta gây ra, không tìm thấy bất kỳ dấu vết của đồng bọn.
Lại là nước Y!
Lê Hoàng Việt nhíu mày, xung quanh người đều là hơi thở lạnh lẽo.

Anh không khỏi nghĩ ra một người khác, một gương mặt khiến người ta chán ghét.

Sau đó anh hỏi: “Vậy còn Mike thì sao? Đã điều tra ra được thân phận của anh ta chưa?”
Hứa Mặc cúi đầu, lưỡng lự: “Tạm thời tôi vẫn chưa điều tra ra được, dù sao nước Y không phải là thành phố An Khang, chúng ta nhờ quan hệ là có thể thông qua được.

Nhưng tôi có thể chắc chắn Mike không chỉ là minh tinh của nước Y, rất có thể  gia thế phía sau của anh ta cũng rất hiển hách.”
“Tôi mặc kệ anh ta là ai, chỉ cần anh ta dám đến thành phố An Khánh thì tôi sẽ cho anh ta một đi không trở lại, chết nơi đất khách quê người!”

Lê Hoàng Việt tức giận thề, hung ác như con quỷ dưới địa ngục.

So với phụ nữ, tình địch, không, nói chính xác hơn là con ruồi kêu vo ve thì anh ta càng chán ghét và muốn nhanh chóng loại bỏ hơn.
Thân phận của Mike chỉ có thể từ từ điều tra, dù sao hai người cũng đang có khoảng cách rất xa và anh cũng không thể nhanh chóng đi ra nước khác được.

Hứa Mặc chần chừ một lúc rồi nói: “Tổng giám đốc Việt, có tin tức bên phía cảnh sát.

Họ nói gần đây thành phố An Khánh có rất nhiều gương mặt mới…”
“Tình hình an ninh xung quanh vợ tôi như thế nào?”
“Không phát hiện ra người nào khả nghi cả, những tên vệ sĩ kia đều do đích thân anh lựa chọn, lực lượng trinh sát cũng rất mạnh.

Tổng giám đốc Việt, anh có thể yên tâm.”
Hứa Mặc thề non thề biển đảm bảo, chủ yếu là ngày kết hôn càng ngày càng đến gần, hệ thống an ninh phòng ngự cơ bản nhất cần phải bảo đảm.

Trước kia thường thường có một tên tâm thần chạy ra, con người đang yên đang lành thì bị làm cho thần hồn nát thần tính, điên điên dở dở.
Tính tới tính lui sẽ bị tối tung lên, căn bản không còn những thứ phá hoại nữa.
Trong thành phố An Khánh, ngoài trừ những người thật sự không sợ chết ra thì cũng không có mấy ai dám đối đầu với Lê Hoàng Việt.
“Trong khoảng thời gian này cậu hãy phái người chú ý hơn một chút.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc Việt.”
Tại bệnh viện đa khoa An Tâm.
“Chị Khả Như, hôm nay chị khám đấy.”
“Được.”
“Quả thật là con người gặp chuyện tốt tinh thần cũng sảng khoái dễ chịu, chỉ còn hai ngày nữa là đến hôn lễ của chị rồi đấy, chị có thấy kích động không? Ngày mai chị ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, làm một cô dâu xinh đẹp là được rồi.”
Vũ Tuyết Trang nói với gương mặt đầy ngưỡng mộ, tâm trạng còn phấn khởi hơn cả khi mình làm cô dâu.
Đào Cúc Vân cười, trêu ghẹo: “Vũ Tuyết Trang,cái con bé này là phù dâu thì có cái gì để kích động chứ?”
“Hừ hừ hừ, cái gì mà phù dâu chứ? Em là phù dâu của vợ tổng giám đốc tập đoàn Á Châu, giá trị không hề bình thường nha.

Đến khi ấy sẽ có vô số chàng trai đẹp trai tài giỏi, em tha hồ chọn.”
“… Sợ đến lúc đó em bị hoa mắt rồi.”
Trần Khả Như giãn lông mày ra, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn chứ không vội vàng sốt ruột như mấy hôm trước.
Buổi sáng tương đối nhàn rỗi, nhìn phòng bệnh phụ khoa mười mấy ký hiệu na ná nhau cũng không có khó khăn gì.
Khoảng hơn mười một giờ, đột nhiên có một người phụ nữ đeo kính màu đen bước vào.

Trần Khả Như đang định nói với người ấy quay lại đây vào buổi chiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK