Một người đàn ông với cơ thể nồng nặc mùi rượu dựa sát vào người cô.
Ngay sau đó, đôi môi cô bị bao phủ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Hư, nhỏ tiếng một chút, cô muốn đánh thức tất cả những người khác dậy sao?”
Đào Cúc Vân im lặng, cô có thể nghe rõ ràng đây là giọng nói của Đỗ Nhất Minh, mùi vị quen thuộc trên người anh, còn có dáng vẻ ngả ngớn không nghiêm túc, chỉ cần một giây là Đào Cúc Vân có thể nhận ra ngay.
Đỗ Nhất Minh buông cô ra, dựa theo ánh sáng của ánh trăng ngoài cửa sổ, anh có thể nhìn rõ dáng vẻ của Đào Cúc Vân, cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại, cũng không biết đối phương có biết chuyện cô tới đây làm ý tá chăm sóc đặc biệt không, trong lòng cô có chút thấp thỏm không yên.
“Cô là ai? Nhìn có vẻ trẻ nhỉ, là người giúp việc mới tới nhà tôi sao?”
Đỗ Nhất Minh vẫn đứng chắn ở cửa phòng bếp, thân hình cao lớn của anh như một bóng ma đứng trước mặt cô, lúc này Đào Cúc Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hóa ra anh không nhận ra cô.
“Vâng, anh Đỗ Nhất Minh.”
Đào Cúc Vân nhẹ nhàng đáp, giọng nói cô có chút run rẩy, cô rũ mắt, cúi đầu nói: “Phiền anh tránh đường một chút.”
Trong lòng Đỗ Nhất Minh thầm nói, sao đột nhiên Phan Thanh Hương lại tuyển một cô nương trẻ tuổi như vậy đến giúp việc, từ sau khi cha của anh lén lút ngoại tình với người giúp việc nữ mấy năm trước, những người giúp việc ở nhà họ Đỗ đều từ năm, sáu mươi tuổi trở lên… có điều đều đã giải quyết triệt để rồi, Đỗ Trí Quốc không làm gì được nữa nên mới ra bên ngoài tìm thú vui khác.
Nói về phụ nữ, có lẽ Đỗ Nhất Minh tự thấy mình hơn hẳn cha mình, ít nhất thì anh không sớm ba chiều bốn, cũng không làm loạn trong nhà, những người phụ nữ anh gặp gỡ đều là cam tâm tình nguyện.
Đào Cúc Vân còn tưởng rằng mình có thể thuận lợi qua mặt anh rồi, nào ngờ cô vừa xoay người đã bị một bàn tay túm lấy cánh tay cô, cả người cô như lò xo, đâm sầm vào ngực anh.
Trong chớp mắt, hô hấp trở nên rối loạn, nhịp tim ngày càng đập nhanh hơn, cả người cô vô thức run lên.
“Anh làm gì vậy?” Giọng nói cô trở nên gấp gáp, tức giận nhìn đối phương.
Cô thấy đôi mắt của Đỗ Nhất Minh gần ngay trước mặt mình, đôi mắt anh sáng ngời như một ngôi sao lấp lánh trong đêm tối.
Đột nhiên một cảm giác quen thuộc ập tới.
“Cô y tá?” Đỗ Nhất Minh kinh ngạc nói, vẻ mặt anh không giấu nổi vui mừng.
Đào Cúc Vân muốn giãy giục, không ngờ thị lực của đối phương lại tốt như vậy, Đỗ Nhất Minh đã gặp qua vô số cô gái sao có thể trong chớp mắt đã nhận ra cô rồi, hơn nữa xung quanh tối như vậy, đúng là không hợp lý chút nào.
Nhưng cô thì khác, cô có thể nhận ra anh bởi vì đây là nhà anh, đụng phải một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi, không là anh thì còn có thể là ai được nữa chứ.
“Sao cô lại ở nhà tôi?” Lúc này, trong lòng Đỗ Nhất Minh có chút sốt ruột, anh không ngừng nghĩ ra đủ loại lý do.
Nghĩ tới cô, đầu lưỡi lại có chút nhói đau, nỗi đau khắc sâu vào tâm trí anh.
“Anh buông tôi ra trước rồi tôi sẽ trả lời.”
Đào Cúc Vân nghẹn lời, khoảng cách hai người quá gần, cơ ngực và cơ bụng của anh cọ xát vào người cô, một cảm giác kỳ lạ dâng lên, không khí xung quanh cũng dần nặng nề.
Điều không nên nhất chính là trong đầu Đào Cúc Vân lại hiện lên cảnh tượng hai người họ hôn môi, không, hô hấp nhân tạo trong thang máy ngày hôm đó.
Tuy rằng hành vi lừa gạt của anh rất đáng xấu hổ, khiến cô vô cùng tức tối nhưng điều không thể phủ nhận là cô thật sự rung động, cô chỉ có thể đổ cho bản thân mình không có kinh nghiệm yêu đương nên không thể phân biệt được đó rốt cuộc là cảm giác rung động hay chỉ là cảm giác xao xuyến của nụ hôn đầu.
Ví dụ như có một người xa lạ đẹp trai đột nhiên hôn bạn, bạn xấu hổ bực tức là lẽ đương nhiên, nhưng được một anh chàng đẹp trai hôn lại không đến nỗi tệ, nhưng nếu đổi lại là một người trông chẳng ra sao thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi cảm giác buồn nôn khi nghĩ đến.
Mà hiện tại, không khí xung quanh lại dần trở nên ám muội.
Đỗ Nhất Minh biết là cô, anh lại càng ôm chặt hơn, cả người cô dán sát anh không một kẽ hở.
Anh cúi người, khẽ nói bên tai cô: “Cô không nói, tôi sẽ coi như cô cô ý đến nhà tôi, tiếp cận tôi, có ý đồ bất lương, hơn nữa…”
Từng từ từng từ anh nói ra lọt vào tai cô khiến cả người cô tê dại, lỗ tai trở nên đỏ bừng… cơ thể cơ mềm nhũn, dường như có thể tan ra ngay khi bị chạm vào.
Hiện giờ, cô không có cách nào chống cự, hoàn toàn đánh mất phương hướng, lại nghe anh nói tiếp: “Cô ăn mặc như vậy, chắc chắn là không phải để quyến rũ tôi đấy chứ?”
Đối phương vừa nói xong, Đào Cúc Vân mới ý thức được mình đang mặc áo ngủ, hơn nữa cổ áo còn có chút rộng nhưng cũng không đến mức quá lộ liễu.
Có lẽ Đỗ Nhất Minh nhìn từ trên cao xuống nên có thể thấy rõ hơn, Đào Cúc Vân sửng sốt, nhưng không gian xung quanh lúc này vô cùng tối, có phải anh lại nói linh tinh để lừa cô không!
Đỗ Nhất Minh là một cao thủ tán gái, vài ba câu nói đã khiến Đào Cúc Vân mất hồn, vất vả lắm cô mới có thể tỉnh táo trở lại, gian nan nói vài câu: “Anh đừng có mà bôi nhọ tôi, tôi là y tá tới chăm sóc mẹ anh.”
Cô nói tiếp: “Hơn nữa lúc đầu tôi cũng không biết là sẽ phải tới nhà anh, nếu như biết chắc chắn sẽ không tới, mong anh Đỗ Nhất Minh đừng có hiểu lầm tôi có ý đồ khác với anh.
Anh mau buông tôi ra, anh có tin là tôi lập tức kêu lên đánh thức mọi người dậy, đánh thức cả mẹ anh dậy luôn không?”
“Được lắm cô y tá này!”
Vốn dĩ anh cảm thấy cô như một cô gái nhỏ có thể trêu đùa một chút, từ nụ hôn đầu ngây ngô đó mà anh có thể đoán ra được.
Từ trước đến nay Đỗ Nhất Minh tán gái luôn có một nguyên tắc bất di bất dịch, đó là anh không thích chạm vào những cô gái như vậy, bạn gái anh nhất định phải là những cô gái từng trải, có kinh nghiệm, kiến thức rộng rãi.
Đào Cúc Vân chắc chắn vẫn còn là một cô gái ngây thơ, cảm giác của anh không thể nào sai được!
“Mau buông tôi ra nếu anh không muốn Phan Thanh Hương phát hiện!”
Lời nói này sao lại giống như yêu đương vụng trộm vậy, Đào Cúc Vân cũng không thể hiểu nổi chính mình nữa.
Đỗ Nhất Minh nhướng mày, cười tủm tỉm nói: “Được lắm, có bản lĩnh thì cô kêu lên đi, dù sao tôi cũng chẳng tội tình gì!”
“Anh…” Đào Cúc Vân thấy dáng vẻ bất cần của đối phương, chuyện này làm lớn lên (vốn dĩ từ không có chuyện gì sẽ trở thành có chuyện) anh là đàn ông đương nhiên không sợ, nhưng với cô thì không giống vậy, ở biệt thự này, ngoài Phan Thanh Hương ra còn có nhiều người giúp việc khác, bọn họ lắm người nhiều chuyện, chắc chắn sẽ cho rằng cô không biết xấu hổ nửa đêm quyến rũ Đỗ Nhất Minh… Lời nói của con người cô cùng đáng sợ!
Rõ ràng anh hiểu rõ những việc này nên mới không kiêng nể gì như vậy.
Chuyện lần trước đã khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, không ngờ lại đụng phải Đỗ Nhất Minh lần nữa, một trận ấm ức dâng lên trong lòng, cô không nhịn được mà nức nở: “Đỗ Nhất Minh, anh dựa vào đâu mà bắt nạt tôi! Anh có tư cách gì mà hết lần này đến lần khác trêu đùa tôi như vậy chứ! Tôi không phải món đồ chơi của anh! Mong anh tôn trọng tôi một chủ, tôi không hiểu mấy trò chơi của đám người nhà giàu các anh, tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi, sao lại khó khăn như vậy chứ…”
Đỗ Nhất Minh cảm thấy tình hình không ổn, sao đang yên đang lành lại khóc chứ?
Nước mắt Đào Cúc Vân như hạt trân châu, từng giọt, từng giọt rơi xuống thấm vào ngực anh, xuyên qua áo sơ mi, thẩm thấu vào làn da anh, cảm giác có chút lành lạnh.
Anh vội vàng nói: “Cô đừng khóc, tôi chỉ nói đùa với cô thôi mà?”
Nhưng Đào Cúc Vân vẫn mở to hia mắt, mặc cho nước mắt yên lặng rơi xuống.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt cô, đôi mắt trong suốt lấp lánh nước mắt, Đỗ Nhất Minh muốn bỏ qua cũng không được.
Anh đã quen trêu chọc phụ nữ, nhất thời không biết nặng nhẹ, lần trước đã làm chuyện có lỗi với cô nhưng vì lòng tự trọng mà vẫn chưa nói lời xin lỗi.
Đào Cúc Vân khác biệt hoàn toàn với những cô gái mà anh từng gặp, cô không hề có ý đồ gì với anh, là một cô gái thuần khiết thật sự, cho nên anh mới muốn trêu đùa cô một chút, dù biết rằng hành vi của mình có chút quá đáng nhưng lại không nhịn được mà cố tình làm hết lần này đến lần khác.
Đào Cúc Vân khóc vô cùng thương tâm, cô không cách nào kiềm chế nỗi uất ức trong lòng mình, toàn thân cô kích động đến nỗi Đỗ Nhất Minh buông cô ra lúc này cũng không biết, cô chỉ nhớ anh luống cuống tay chân, lau nước mắt giúp cô, còn không ngừng nói xin lỗi với cô.
Nếu bạn mắng trẻ con, sau đó đứa bé tổn thương khóc, sau đó bạn xin lỗi, đứa bé chắc chắn sẽ càng khóc to hơn.
Lúc này, Đào Cúc Vân chính là như vậy.
Cô đã chịu đựng quá lâu, chất chứa ấm ức trong lòng, chỉ vì đối phương không giống như mình tưởng tượng, hơn nữa còn trái ngược hoàn toàn khiến cô trở nên mâu thuẫn, rối rắm, thống khổ.
Cô bắt buộc phải thừa nhận rằng, bản thân cô có một tình cảm đặc biệt với Đỗ Nhất Minh, nhưng đó không phải là tình yêu mà là một tình cảm rất khó nói.
Sau khi tiếp xúc, cô lại càng không khống chế được mà sinh ra càng nhiều tình cảm.
Đào Cúc Vân khóc một lúc lâu rồi mới quay trở về phòng, cũng may đêm nay Phan Thanh Hương ngủ rất say, không có gọi điện thoại tới yêu cầu gì, nếu không cô cũng không biết phải khống chế cảm xúc của mình như thế nào.
Nằm trên chiếc giường trong căn phòng của nhà họ Đỗ, Đào Cúc Vân suy nghĩ rất nhiều.
Thật ra con người Đỗ Nhất Minh cũng không hoàn toàn xấu xa, vừa rồi anh ta rõ ràng có thể chiếm tiện nghi của cô nhưng vì cô khóc lóc mà trở nên lúng túng, sợ hãi, điều đó chứng tỏ lòng dạ anh vẫn còn ngay thẳng.
Đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ.
Với Đào Cúc Vân cũng vậy, với Đỗ Nhất Minh cũng vậy.
Đỗ Nhất Minh vô cùng hối hận, lần đầu tiên gặp được cô gái có trái tim thủy tinh, đúng là quá khó khăn cho anh! Cho nên có thể nói, thực tế chứng minh, những thứ gì không nên động vào thì tuyệt đối không nên động vào!
Anh vùi đầu vào gối, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cho dù Đào Cúc Vân đã dùng nước ấm để chườm mắt nhưng vẫn có thể nhìn ra được đôi mắt sưng đỏ rõ ràng.
Cô dùng dáng vẻ khổ sở này, lễ phép xin từ chức với Phan Thanh Hương, tìm một lý do nói với bà ta, Phan Thanh Hương nghe cô nói vậy, cũng không làm khó cô nữa.
Chưa tới giữa trưa, đã có đồng nghiệp khác tới thay cho Đào Cúc Vân.
Hôm nay là cuối tuần, Đỗ Nhất Minh ngủ tới khi mặt trời đã lên cao, chủ yếu là sau một đêm vật lộn với cô y tá, anh trằn trọc cả đêm không ngủ được, mãi đến rạng sáng mới có thể chợp mắt một lát.
Anh làm ra vẻ tình cờ đi tới phòng của Phan Thanh Hương, thấy một y tá mặc đồ phục vụ cao lớn, anh ngạc nhiên tự hỏi người đâu rồi?
Phan Thanh Hương liếc mắt một cái đã thấy anh: “Lén lút đứng ở cửa làm cái gì đó?”.
Danh Sách Chương: