Hai đồ đệ của Tiểu Cương đã đảm bảo được, thì hắn nghĩ chắc là sẽ được, hơn nữa thực lực của đội nhà mình còn cao hơn bọn họ một bậc. Nếu mà trận này thua, hắn trực tiếp vứt mũ viện trưởng, về quê trồng rau nuôi cá đủ rồi.
Tại vị trí khách quý, Bạch Kim Giáo chủ Tát Lạp Tư đánh mắt nhìn về phía Hồ Diên Chấn. Hắn gật gật đầu với Tát Lạp Tư, trầm giọng nói:
- A Lực chính là đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất của Tượng Giáp Tông, hắn cũng chính là cháu trai trưởng của ta. Thiên phú tiên thiên bẩm sinh so với ta năm đó còn tốt hơn vài phần. Ta rất hy vọng hắn trong tương lai có thể là vị Phong Hào đấu la đầu tiên của Tượng Giáp Tông!
Hồ Diên Chấn cũng không che dấu thanh âm của chính mình, chẳng những để Tát Lạp Tư nghe được mà cả Tuyết Dạ Đại Đế, Trữ Phong Trí cùng Cổ Dong cũng dễ dàng nghe được.
Tuyết Dạ Đại Đế mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Hồ Diên Chấn tông chủ có đứa cháu như thế thật sự là đáng giá ăn mừng!
Hồ Diên Chấn ha hả cười, thanh âm làm chấn động cả khu vực khách quý:
- Bệ hạ quá khen rồi, trước tiên chúng ta hãy xem A Lực biểu diễn đã, lần này mục tiêu của Tượng Giáp Tông chúng ta là nằm trong 3 vị trí đầu của giải đấu!
Tuyết Dạ Đại Đế như có như không cười lạnh nhạt nói:
- Nhưng nếu như ta không nhìn lầm thì đối thủ lần này của lệnh tôn có đến hơn bốn người đạt đến bốn mươi cấp Hồn Tông!
Hồ Diên Chấn sửng sốt một chút, hắn căn bản không hề nghĩ đệ tử tông môn của mình có thể thất bại. Hơn nữa thân hình đệ tử Tượng Giáp Tông bọn họ lại hoành tráng như thế cho nên hắn càng không thèm để ý đến đối thủ trước mắt. Lúc này sau khi nghe Tuyết Dạ Đại Đế nói, ánh mắt hắn mới rơi vào trên người Sử Lai Khắc Thất Quái.
Chính theo lời Tuyết Dạ Đại Đế, ngoài Thái Long, Kinh Linh có ba hồn hoàn ra thì năm người khác đều có bốn hồn hoàn, đặc biệt là Đường Tam cùng Giáng Châu với hồn hoàn thứ tư có màu đen đặc biệt phá lệ càng khiến người khác phải chú ý.
Hồ Diên Chấn có chút kinh ngạc nhìn về hướng Tát Lạp Tư, nhưng hắn cũng phát hiện thần sắc trên mặt Tát Lạp Tư cũng mang vẻ khiếp sợ.
Hai cái hồn hoàn vạn niên! Chiến đội Sử Lai Khắc thế nhưng có đến hai cái hồn hoàn vạn niên!
Trữ Phong Trí cùng Cổ Dong cũng không khỏi mở to mắt kinh ngạc, từ lần trước gặp mặt, bọn họ mới chỉ là Hồn Tôn, vậy mà hiện tại không chỉ hầu hết đạt tới cấp bậc Hồn Tông, ngoài ra còn có thêm hai người đệ tứ hồn hoàn là vạn niên hồn hoàn.
Rốt cục, Sử Lai Khắc học viện bọn họ đã làm cách gì? Nhất là Đường Tam, võ hồn của hắn chính là phế võ hồn nổi danh thiên hạ, nhưng lại được hắn tu luyện đến trình độ này, hiện tại có thể nói là thiên tài trong toàn bộ Tinh Anh thiếu niên hiện tại!
Tuyết Dạ Đại Đế hướng Trữ Phong Trí bên người hỏi:
- Trữ tông chủ, ngài cùng Sử Lai Khắc học viện này rất quen thuộc, vậy ngài có biết viện trưởng của học viện này là ai không? Ta thật sự tò mò là ai mà có thể đào tạo ra những đệ tử xuất sắc như vậy!
Trữ Phong Trí mỉm cười đáp:
- Bệ hạ, viện trưởng của Sử Lai Khắc học viện tên là Phất Lan Đức. Có lẽ tên này ngài chưa từng nghe qua, nhưng ngài nhất định đã từng nghe tới, vào hai mươi năm trước từng có ba người bằng vào Võ Hồn Dung Hợp Kĩ mà trở thành những ngôi sao sáng của Hồn sư giới lúc đó. Bọn họ được xưng là Hoàng Kim Thiết Tam Giác, Phất Lan Đức chính là Phi hành chi giác trong tam giác đó. Sử Lai Khắc học viện này chính là do ba người bọn họ thành lập, những hài tử đó còn được Trí tuệ chi giác là Đại Sư dạy dỗ... Mà người xuất sắc nhất trong số mấy đứa hài tử bọn chúng, Đường Tam, cũng là đệ tử chân truyền của Đại Sư!
" Đại Sư?" Nhắc tới hai chữ này, Tuyết Dạ Đại Đế cũng không nhận ra được đó là người nào nhưng giáo chủ Bạch Kim Giáo Tát Lạp Tư sắc mặt bỗng đại biến. Hắn thậm chí không kìm chế được mà truyền âm cho Thiên Tượng Hô Diên Chấn nói thêm gì đó.
Hồ Diên Chấn khiếp sợ nhìn hắn, thì thào nói:
- Nhưng trận đấu đã bắt đầu, như vậy đã không còn kịp nữa rồi!
Sắc mặt Tát Lạp Tư nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, lầm bầm nói:
- Sao có thể lại là hắn? Như thế nào lại là hắn!?
Bên dưới đài.
- Ha Ha, vạn niên hồn hoàn? Nhưng võ hồn của ngươi cũng chỉ là Lam Ngân Thảo mà thôi!!
Hồ Diên Lực nhe răng cười nhạo, bắt đầu chỉ huy cho phe mình tiến lên. Một tên trong số đó tăng tốc tiến lên trước, mặc dù tốc độ chỉ là trung bình, nhưng lực lượng cực đại mang theo áp bức khổng lồ tiến đến. Thái Long nhanh chóng phụ thể võ hồn, biến thành một đầu Đại Lực Tinh Tinh to lớn ngạnh kháng đáp lại tên tấn công kia, thế nhưng bởi vì thua kém một cấp bậc hồn lực, lực lượng nghiền ép đè xuống, phụt một tiếng, máu tươi trào ra khỏi miệng.
Đường Tam kịp thời phát động Lam Ngân Thảo quấn quanh, kéo Thái Long về sau, Giáng Châu không cần nói cũng tự động phủ hồn kỹ trị liệu lên người hắn. Khóe môi nàng vẽ lên một đường cong xinh đẹp, thân thủ cũng nhanh chóng lùi sang một góc nấp đi, gọn gàng tránh khỏi tầm nhìn của đám quái vật khổng lồ kia.
Ba tên Hồn Tôn của Tượng Giáp học viện nhân lúc tên kia đánh đấm phân tán sự chú ý, lúc này đã áp sát đến Đường Tam, ý đồ bắt sống.
Đáng tiếc, Đường Tam hô nhẹ một tiếng lùi lại, cả đám tức thì lùi về phía sau.
- Mập mạp! - Đái Mộc Bạch gào to!
- Hứ, gọi Tuấn Ca!
Mã Hồng Tuấn nụ cười treo bên mép, thoắt cái đã biến thân tóm lấy Đường Tam bay là là. Lam ngân thảo từ trên tay Đường Tam điên cuồng phóng ra, kéo dài tiến đến thân mỗi người cuốn chặt lấy, sau một câu chú ý, Mã Hồng Tuấn vận sức phóng lên trên cao.
Hồ Diên Lực hai mắt lóe lên kinh ngạc, không ngờ Sử Lai Khắc chiến đội còn có chiêu bay lên này. Độ cao này đã quá tầm công kích của bọn hắn, như vậy thật bất lợi.
Trong lúc hắn còn đang tính toán, Đường Tam đã bắt đầu công kích. Mười ngón tay vẽ loạn trên không trung, mơ hồ hình thành một chiêu thức đặc thù. Lam ngân thảo cũng vì thế mà từ từ mọc lên phủ cả sàn đấu, xanh rì một khoảng sân.
- Tỏa!
Roẹt roẹt roẹt!
Âm thanh xé gió lao lên, Lam Ngân Thảo cơ hồ đã dài hơn 3 mét, chuyên môn quấn lấy đội viên Tượng Giáp học viện. Khóe môi Hồ Diên Lực nhếch lên đầy khinh bỉ, trên đám cỏ dại này có độc, nhưng cũng chỉ là vô ích đối với lớp giáp phòng ngự vô cùng dày trên người chúng.
Đường Tam hừ một tiếng, hồn lực tiêu hao đã có chút nhiều, nhưng lúc này vừa vặn thích hợp để thả Chu Trúc Thanh, Đái Mộc Bạch cùng Kinh Linh xuống. Ba người hình thành một cái tổ hợp, phân ra ba hướng tấn công đến Hồ Diên Lực, sau đó lại cùng nhau chạy.
Hồ Diên Lực có nghĩ nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng tốc độ U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh, mười ngón tay nàng hóa thành miêu trảo sắc bén đánh tới, hắn vội vàng lấy tay che mắt.
Mắt là yếu điểm của mỗi người, không phải là yếu điểm của Tượng Giáp Tông. Đường Tam cẩn thận suy đoán, cũng không chỉ định mọi người tấn công vào mắt, tránh sang một bên, theo kế hoạch chỉ định mà dụ mồi sa lưới.
Quả nhiên thấy Thiếu Tông Chủ bị ám toán, đám đội viên còn lại đã không nhịn được, uỳnh uỳnh chạy theo dấu Chu Trúc Thanh đuổi theo. Một tên trong số đó cậy hình thể to lớn lại thấy Kinh Linh đứng một mình bơ vơ liền chuyển hướng sang truy bắt.
Đáng tiếc Kinh Linh tốc độ cũng không kém Chu Trúc Thanh là bao, hơn nữa còn chơi trò chạy vòng quanh, tên đội viên Tượng Giáp học viện kia bởi vì không thể quay đầu 360 độ được, quay trái quay phải đã có chút chóng mặt, tức điên mà đuổi theo Kinh Linh.
Đái Mộc Bạch cũng không nhàn rỗi, hổ trảo cắt từng nắm lớn Lam Ngân Thảo, bó thành từng nắm, chuyên môn tung đến trước mặt các vị đội viên Tượng Giáp học viện tung hỏa mù. Không quá 20 phút, đội viên Tượng Giáp học viện đã phát cuồng, chân nọ đá chân kia đuổi theo ba người.
Đại Sư đứng ở khu vực tầng thứ 2 nhìn Đường Tam chỉ huy xuất sắc, mỉm cười. Diệp Phi Linh ở dưới đài liên tiếp vẽ 7 cái vòng tròn, điểm tên của mỗi người trong Tượng Giáp học viện.
- Tên kia, đừng hòng chạy! Xem ta bóp nát ngươi đây!
Một tên đội viên Tượng Giáp học viện phát hiện thân ảnh màu xanh lá lẩn khuất rất gần, chạy đến. Thế nhưng hắn bơi qua lớp cỏ Lam Ngân Thảo dài 3m mới phát hiện ra sự thật đáng sợ, cách hắn ngay một bước là bên dưới võ đài rồi, chỉ cần khẽ bước thêm vài tấc nữa là thực sự rơi xuống.
Ngay lúc hắn đang nín thở cầu thần khấn thánh vì kịp nhận ra nguy hiểm chết người trước khi quá muộn, Chu Trúc Thanh đã dẫn người đến. Một tên đội viên khác của Tượng Giáp học viện bởi vì tốc độ chạy quá nhanh so với bình thường, dẫn đến tăng đà tấn công đến. Mắt thấy bóng lưng người trước mặt là đồng đội mình đang đứng bên ranh rới ngoài lề, hắn có chút đau lòng, nhưng chỉ cần ép chết cô ả này, thế cũng coi như là hả giận cho thiếu chủ.
Đáng tiếc Chu Trúc Thanh không cho hắn được như ý nguyện, lúc chạy tới gặp tên đội viên đứng ở rìa kia, nàng mượn một thân vách núi của bọn hắn, ba bước đạp tới, hoàn thành một cú lộn mèo trên không trung, để cho tên đội viên ngốc nghếch ăn dưa bở kia bởi vì chạy mất đà tông phải đồng đội mình mà ngã xuống sàn, chính mình lại lẩn vào trong vòng tròn Lam Ngân Thảo tìm kiếm con mồi khác.
Thái Long đã xuống tham chiến, Mã Hồng Tuấn thở dài như trút được gánh nặng, giờ chỉ còn hai người Đường Tam cùng Giáng Châu nhẹ nhất bọn, tốc độ bay của hắn cũng thoải mái hơn đôi chút. Hơn nữa Giáng Châu còn thi thoảng trị liệu cho mấy người phía dưới, cũng đồng thời ban cho hắn chút ít, khiến hắn cả người giờ tràn đầy sinh lực, sung sướng vểnh mũi lên.
- Cút xuống!
Đái Mộc Bạch gầm lên một tiếng, cùng với Thái Long tẩn cho một tên Hồn Tôn khác ngã xuống đài, mọi thứ diễn ra không tính là ngắn, nhưng chỉ chốc lát đã dọn dẹp xong ba đội viên khiến cho khán giả đứng ở trên đài không khỏi hú hét điên cuồng. Ngay cả người phát thanh ở trận đấu đầu tiên bình luận có chút khinh thị, nhưng âm điệu lúc này lại có vài phần cường thế cùng kính trọng.
Diệp Phi Linh gạch tên từng người, bắt đầu điểm một vòng tròn đỏ ngọt ngào. Nàng hướng lên Đường Tam đưa một ngón tay cái, hi hi cười. Đường Tam nhe răng đáp lại, bắt đầu thực thi kế hoạch thứ 2.
Rầm rầm rầm!
Hồ Diên Lực dẫm chân ba cái, tựa hồ dùng tiếng động để đánh động đội viên tìm về phía hắn tập hợp. Trong năm phút cả ba người đều chạy đến, 4 người quay lưng về nhau, hình thành một cái tổ hợp công phòng.
Đường Tam nhếch môi nhìn về Mã Hồng Tuấn, hắn nhanh chóng hạ cánh xuống đất, cười to:
- Ta đã đợi các ngươi lâu quá rồi!
Tách tách tách... Roẹt.
Đồ án màu đỏ chói khổng lồ phát ra, chính là đệ tứ hồn kỹ của Mã Hồng Tuấn - Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích!
Đường Tam nhanh chóng thi triển Lam Ngân Thảo tập hợp mọi người lại một chỗ, Giáng Châu phụ trợ cho Mã Hồng Tuấn, tất cả lại bay lên cao. Ngay khi mọi người vừa thoát khỏi sàn đấu, một con phượng hoàng rực lửa hiện thế, mang theo ngọn lửa với độ nóng kinh người bao trùm toàn bộ khu vực sàn đấu.
Đáng tiếc là nó không có đánh cho đối phương bay lên trời như Phấn Hồng Nương Nương, bởi vì thể trọng cùng phòng ngự của Tượng Giáp học viện vô cùng kinh người, nhưng bằng vào công kích này cũng khiến cho bọn họ ăn không ít khổ, nhất là hô hấp bị đốt cháy, trong không khí thậm chí còn có độc từ Lam Ngân Thảo của Đường Tam phát ra, cơ hồ không thể thở được.
Diệp Phi Linh kinh ngạc, nàng xem ra đã xem nhẹ cực hạn phòng ngự của Tượng Giáp tông, tức tối mà vẽ một chấm xanh lên vòng tròn đỏ, trở về liền thử cách khác.
Đường Tam tuy rằng cũng chấn kinh, nhưng lúc này cục diện đã được bảo trì, hai đội viên của Tượng Giáp đã sắp ngất, chỉ còn mỗi tên đội trưởng và tên Hồn Tông còn lại, với thực lực như vậy thì cơ hồ không khó khăn để giải quyết cho lắm.