- Tên y sư kia là một cái mẫn công hệ, ngươi chú ý đừng để hắn tới quá gần. Ta sẽ giải quyết tên phụ trợ kia trước, ngươi gia tốc cho ta là được!
Chu Trúc Vân nhỏ giọng dặn dò Diệp Phi Linh. Diệp Phi Linh chú ý tới tên phụ trợ, gật đầu.
Trận so tài này đã hấp dẫn rất nhiều vị quý tộc tới xem, coi như là Hoàng Hậu tự mình ra mặt, cũng là vì muốn thử xem Giản Văn có bị đánh ngã hay không.
Phải biết rằng y sư ở nơi này là chức nghiệp khá cao cấp, ai mà chẳng có lúc đau yếu, đặc biệt là hoàng gia còn cần tới người chăm sóc.
Trọng tài trong trận so đấu này là một vị trưởng đoàn kỵ sĩ. Ông ta nổi tiếng về sự công chính liêm minh của bản thân, hơn nữa không có gia quyến, đương nhiên đám y sư không thể duỗi chân uy hiếp.
Giản Văn thần sắc tâm tình bất định. Dựa theo khí tức, phỏng chừng Hoàng Hậu cũng gần đạt tới năm mươi cấp, mà hắn đã năm mươi ba cấp, nếu muốn đánh thì không thể nào thua được.
Con nhãi kia vừa nãy phụ trợ tốc độ tăng giảm, xem ra cũng không đáng lo. Phụ trợ hồn sư bên mình chính là khôi phục hồn lực, không sợ.
Nghĩ như vậy, cho nên Giản Văn rất tự nhiên mà đến chiến. Nhưng mà khi âm thanh trọng tài vừa bắt đầu, bên hắn đã bị Diệp Phi Linh phóng tới đệ tam hồn kỹ.
Áp chế phụ trợ hệ hồn sư đối phương trước, chính mình lại cầm chân tên Hồn Vương này.
Mọi người sửng sốt nhìn Hoàng Hậu lâm trận tấn công phụ trợ hệ đối phương, lại để Diệp phi Linh đứng một mình. Bất quá nhìn cái hồn hoàn nửa tím nửa đen sau lưng nàng, hiển nhiên là đã phóng ra hồn kỹ. Khoảng cách của Giản Văn cách tên phụ trợ kia một đoạn, cho nên Diệp Phi Linh không cần chú tâm.
- Hà hà, con nhóc, ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là núi cao!
Giản Văn lập tức tiến đến. Võ hồn của hắn là một con thằn lằn, ngay lập tức phụ thể, phía sau lưng mọc ra một cái đuôi khá dài.
Diệp Phi Linh không hề công kích, vài bước lại dùng Quỷ Ảnh Mê Tung tránh thoát. Cứ mỗi khi đợt tấn công của Giản Văn quét đến, nàng liền thoát sang một bên, quay vòng vòng Giản Văn như chơi chạy vòng tròn. Chu Trúc Vân nhanh chóng đá tên phụ trợ hệ ra ngoài.
Không đùa được nữa!
Giản Văn sắc mặt trầm xuống, trong chốc lát phát động đệ nhị cùng đệ tam hồn kỹ. Một cái mồm lớn bỗng xông ra, hóa thành ba đạo dịch quang nhầy nhụa bắn tới.
- Nếm thử Tam Liên Ích Dịch của ta đi!
Diệp Phi Linh ngay lập tức phụ trợ đệ nhị hồn kỹ gia tốc. Chu Trúc Vân cùng nàng đồng thời nhảy lên tránh thoát, nhưng vị trí phía dưới đã trở nên nhầy nhụa bẩn thỉu.
- Cô tránh sang một bên đi, ta thu hút chú ý tên này, sau đó... thử hồn kỹ mới xem sao!
Diệp Phi Linh nhỏ giọng nói, trong phút chốc Lăng Không đứng trên cao, đem Đồng Hồ võ hồn biến thành một cái mâm lớn đập xuống.
- Ăn ta một cái đồng hồ!
Trong chốc lát thấy phụ trợ hệ phản công, Giản Văn kinh ngạc trừng lớn mắt nâng thân thể của hắn mà chống đỡ lấy. Mặc dù công kích của Diệp Phi Linh đối với hắn không có sức sát thương là mấy, nhưng vẫn là bị đập cho tím mặt.
Chớp lấy cơ hội, Chu Trúc Vân phát động đệ ngũ hồn kỹ: U Minh Quỷ Trảo. Hai tay nàng ta bốc lên một luồng khói xám đen rừng rực như lửa cháy, hai trảo vỗ xuống thân thể Giản Văn tạo nên sức sát thương cực lớn, mơ hồ cào nát tấm lưng hắn, chưa kể đường cong còn phá nát sàn gạch.
Đái Duy Tư chấn kinh.
Đệ.. đệ ngũ hồn kỹ. Không thể nào, lúc đi thi đấu trở về, hồn lực nàng mới chỉ có bốn mươi bốn cấp. Hơn nữa hai năm nay, tuy rằng nàng có tu luyện, nhưng hồn lực nhiều lắm cũng chỉ có bốn bảy bốn tám, còn nữa, nếu đi săn hồn thú thì phải có người đi cùng săn bắt.
Nhìn công kích của Chu Trúc Vân cào nát đối phương, Đái Duy Tư lại càng là giật mình. Thú vị, thật sự rất thú vị.
Giản Văn không thoát khỏi công kích, điên cuồng rống lên. Cái hồn kỹ quỷ gì làm đầu óc hắn giống như phát điên vậy, không thể ngừng rống lên vì đau đớn.
Chờ tới khi hắn nhận thức được, thì đã đứng ở bên mép sàn đấu.
Diệp Phi Linh đứng ở sau lưng Chu Trúc Vân, nhếch môi cười. Ánh mắt Chu Trúc Vân lạnh như băng phóng tới Giản Văn, âm u mà nói.
- Ngươi thua rồi!
- Không, ta còn chưa thua đâu!
Chu Trúc Vân toàn thân toả ra khí tức sắc bén, lại phát động một lần đệ ngũ hồn kỹ chém nát sàn gạch ở phía trước hắn, lạnh giọng quát:
- Nếu ngươi cảm thấy đầu ngươi cứng hơn sàn gạch này thì cứ việc! Thua chính là thua, kẻ vô dụng chính là phế vật!
Tới mức này Giản Văn cũng biết mình không đấu lại Hoàng Hậu, hơn nữa ánh mắt Quốc Vương phóng tới thật sự là muốn xuyên thủng hắn, cho dù hắn có kiêu ngạo cỡ nào, trận này.. cũng chỉ đành nhận thua. Chu Trúc Vân thật sự đã hoàn toàn lành lặn, công kích sau lưng hắn đang đầm đìa máu, Giản Văn hít sâu vào một hơi, giương cờ trắng từ bỏ chức vụ y sư.
Con nhóc đó, tuy rằng không rõ đã dùng cách gì, nhưng Hoàng Hậu đã khỏi.
Nhờ trận so tài này, Diệp Phi Linh nhận được muôn vàn ánh mắt chăm chú mời chào. Ngay cả tiền nhiệm Hoàng Hậu cũng đối với nàng sinh ra vài phần hứng thú, thậm chí còn hỏi riêng Chu Trúc Vân.
Nhưng Diệp Phi Linh đã nói qua. Chu Trúc Vân không dám trái ý nàng mà tiết lộ thân phận, chỉ đá quả bóng sang vợ chồng Chu Trúc Thanh.
Tiền nhiệm Hoàng Hậu biết được sư phụ nàng tới từ Thiên Đấu, trong lòng thở dài một hơi tiếc nuối. Vốn dĩ bọn họ cũng đã nghe thấy đại danh của Đại Sư, nhưng bởi vì thấy ông ta hồn lực quá thấp, cho nên không có mời chào.
Không nghĩ tới người như vậy, lại xuất ra một cái đồ đệ thiên tài.
Đái Duy Tư trong lòng vẫn còn rét run từ lần Diệp Phi Linh giết Đái Thiên, cũng không có ý tứ dấu diếm, chỉ kể qua loa rằng nàng giúp hắn diệt trừ phản loạn, tiền nhiệm Hoàng Hậu cùng Quốc Vương càng e ngại hơn, từ đó không dám hỏi thêm.
Những người như thế, Tinh La Đế Quốc hoan nghênh, chỉ cần bọn họ vĩnh viễn không đối địch.
Đái Duy Tư biết rõ đệ đệ mình có bao nhiêu ngốc, nhưng nhìn từ phản ứng của Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh, hắn thấy được Diệp Phi Linh không hứng thú với quyền lực. Quan trọng nhất là nàng đã giúp hắn một cái đại ân, hắn cũng nên báo đáp lại nàng một cái gì đó mới phải.
Diệp Phi Linh mượn danh chữa khỏi cho Hoàng Hậu, thuận lợi mà bước chân vào bảo khố của Tinh La. Nơi này thật sự là giàu không kể xiết, vô vàn bảo vật loại gì cũng có.
Diệp Phi Linh nhìn một lúc cho đã mắt, sau đó cũng không quá tham lam, chuyên môn nhìn về phía những thứ có liên quan đến biển.
Sau này, muốn tiến tới Hải Thần Đảo, gian nan liền rất nhiều. Thiên Đấu Đế Quốc hai mặt giáp biển, Tinh La Đế Quốc ba mặt liền giáp biển, hiển nhiên bảo vật có liên quan đến mấy thứ đó không ít.
Rất nhanh, nàng liền nhìn thấy một cái chai thủy tinh. Bên trong chai là một con tàu gỗ nhỏ xinh đẹp, nhìn giống như là một vật lưu niệm hơn pháp bảo.
- Ngươi chọn được chưa?
Chu Trúc Vân hào phóng nhìn tới. Vốn dĩ muốn cho nàng chọn hẳn ba món, nhưng Diệp Phi Linh từ chối chỉ cần một món.
Diệp Phi Linh cầm lấy chai thủy tinh, gật đầu. Thứ này mặc dù không biết là có công dụng gì, nhưng đã được mệnh danh là chí bảo, thì hiển nhiên cũng có chút phân lượng.
Nhìn tới Diệp Phi Linh lựa chọn con tàu gỗ trong chai thủy tinh, Đái Duy Tư hết sức bất ngờ. Kẻ chuyên chúc canh giữ bảo khố vội vàng chạy đến, giải thích với Diệp Phi Linh.
- Đây là một con tàu ma, nó đã từng đưa linh hồn của người chết ra ngoài khơi, nhưng cũng đem vô số sinh mạng trở về đất liền, là một vật mang tà khí rất nặng! Tuy vậy, nó cũng có tác dụng khá rõ ràng. Cô nương quả thực có mắt nhìn, thứ này ở trên biển có khả năng áp chế rất nhiều hồn thú, nếu như cô đem theo nó bên mình, hồn thú trên biển sẽ không dám tới gần!
Diệp Phi Linh gật gật đầu, như vậy liền chọn nó đi.
**********
Tháng ngày trôi qua, Chu Trúc Vân mặc dù không nỡ để Diệp Phi Linh rời đi, nhưng bệnh tình đã khỏi hẳn, hơn nữa khỏe rồi còn phải giúp Đái Duy Tư xử lý công vụ, quả thực là bận rộn đến chân không chạm đất.
Diệp Phi Linh không còn lý do gì để ở lại, vui vẻ cáo từ mà rời đi. Chu Trúc Vân đặc cách phái hẳn một nhóm kỵ binh tiễn nàng về Thiên Đấu, hi vọng nàng nếu có thời gian lại ghé qua.
Diệp Phi Linh nhanh chóng đáp ứng, nhưng trên đường đi lại xảy ra chuyện.
Có kẻ mai phục.
Diệp Phi Linh nhấc mông lên cũng biết, tám phần là đám y sư nọ báo thù. Thời khắc Chu Trúc Vân khỏe lại, tất sẽ không tha cho bọn họ. Đám y sư đó bị cách chức cùng trục xuất khỏi hoàng cung, hẳn là rất hận nàng.
Vừa hay, không gian đang thiếu mấy cái hồn hoàn.
Diệp Phi Linh mị mị mắt nhìn tới phía sau. Bằng vào Tử Cực Ma Đồng, nàng nhìn thấy rõ ràng Giản Văn đang dẫn một nhóm người cưỡi ngựa chạy theo sau. Mấy tên kỵ binh phụ trách đã chết mất hai người.
Một nhóm sáu người, giờ chỉ còn có hai.
Diệp Phi Linh đương nhiên không nói là nàng thích như thế này hơn, đường đi càng ít người càng tốt.
- Diệp tiểu thư, bọn họ quá đông, không bằng ngài lấy một con ngựa đi trước, hai người chúng ta ở lại cản đường giúp ngài!
Diệp Phi Linh lắc đầu. Nàng không có bản đồ, vẫn còn phải dựa vào hai người này đưa tới Thiên Đấu Đế Quốc.
- Không cần, hai người các ngươi đem chúng ta đến một khu vực trống là được! Càng trống càng tốt, sau đó cẩn thận nấp ở bên cạnh nhìn xem!
Trong cung không thể làm quá mức, hiện giờ có thể tự do giết người, Diệp Phi Linh cỡ nào mong mỏi chứ?
Hai tên kỵ binh y lời đưa Diệp Phi Linh tới một khúc đường rộng. Nơi này khá tốt, hai bên đều có rừng cây.
- Hừ! Đứng lại! Con tiện nhân chết tiệt, ngươi hại chúng ta nhà tan cửa nát, hôm nay nhất định lấy đầu ngươi đền lại!
Giản Văn hai mắt mang theo tơ máu điên cuồng gào lên từ phía sau.
Diệp Phi Linh dừng lại xe ngựa, thản nhiên bước ra khỏi xe, nhìn một đoàn kỵ mã đường dài đuổi theo trông thật là vất vả.
- Giản y sư, đã lâu không gặp. Mà quên mất, giờ ngươi không phải y sư nữa rồi, chỉ là một con chó nhà có tang thôi!
Khoé môi nàng nhếch lên một nụ cười yêu dị. Trong lời nói còn phóng theo hồn lực, cố ý nói to khiến cho đám người đuổi theo này tức điên lên, ý đồ dùng kỵ mã đạp chết nàng.
Ngoại trừ Giản Văn là hồn sư, trong nhóm còn vài kẻ nữa, cấp bậc cũng không cao, chỉ ngang tầm với Diệp Phi Linh.
Đến đây!
Diệp Phi Linh vui vẻ lôi ra hai cái Chư Cát Thần Nỏ. Trên tay nàng phát ra vài tiếng xạch xạch, vô vàn cương châm mang theo kịch độc phóng tới nhóm người này. Chỉ trong chốc lát, quá nửa người liền ngã xuống, hoá thành những cỗ thi thể.
- Aaa! Ta phải giết ngươi!
Giản Văn phát điên phụ thể võ hồn nhảy xuống đất.
- Giết ta? Nếu như ngươi là Huyền Vũ Quy thì còn cơ hội sống sót đó!
Diệp Phi Linh ma mị cười, trên đầu loé sáng đệ tam hồn kỹ Cầm võ hồn, thành công khiến đối phương mê muội, phát động đệ tam thức Cầm kỹ chặt đầu Giản Văn.
Vài kẻ còn sống sau lưng Giản Văn sắc mặt nhất thời xanh mét. Hỏng rồi, Giản Văn đã chọc phải thứ ma đầu gì thế này?
- Còn kẻ nào muốn chết trước?
Diệp Phi Linh hai mắt không có độ ấm, híp mắt nhìn.
- Tôi.. chúng tôi.. đại nhân, không, thần nữ, ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi là bị mỡ heo che mắt mới dám nghe lời tên Giản Văn này đuổi theo ngài!
Một tên trực tiếp xuống ngựa, quỳ xuống cúi đầu. Hai tên còn lại cũng run lập cập, luýnh quýnh trèo xuống ngựa, không cẩn thận mà ngã lăn trên mặt đất.
- Tha cho các ngươi?
Diệp Phi Linh khoé môi cong lên, lại phóng loan nguyệt chém tới.
- Người phạm ta, trước giờ chưa từng sống! Lúc các ngươi đặt bẫy lên kế hoạch giết ta, có nghĩ sẽ tha cho ta không? Còn cẩn thận tráo đổi bốn tên kỵ binh của ta nữa? Kế hoạch hay đấy, đáng tiếc các ngươi không nên đối với Chu Trúc Vân ra tay!
Diệp Phi Linh nhìn tới một dãy tám cái xác chết, điên cuồng chặt đầu từng kẻ một.
Ánh mắt bẩn thỉu của Giản Văn hướng về phía tỷ muội Chu Trúc Vân nàng nhìn thấy rõ ràng. Những kẻ này lại khơi lên ký ức máu tanh trong lòng nàng, đáng chết.
Phát tiết chán, Diệp Phi Linh mới dùng gậy đảo qua thân thể tìm kiếm đồ đạc có giá trị. Không nghĩ tới lại bắt được một vật.
- Hai người các ngươi ra đi!
Diệp Phi Linh hướng về bên rừng cây vọng tới. Hai tên kỵ binh sắc mặt xám ngoét, nhanh chóng bước tới nhìn một bãi chiến trường Diệp Phi Linh gây ra.
- Các ngươi xem đây là thứ gì?
Diệp Phi Linh chỉ tay về một bắp tay của một tên hồn sư. Trên tay hắn có xăm hình hai đôi cánh.
- Biểu tượng này... là kị sĩ của Võ Hồn Điện! Tiểu thư, người mau lên xe ngựa, chúng tôi sẽ đưa người rời khỏi đây!
Nhận ra được sự việc này không đơn giản, hai tên kị binh ngay lập tức thực thi mệnh lệnh. Hoàng Hậu đã dặn dò phải đem người bảo vệ, không nghĩ tới còn có Võ Hồn Điện trà trộn vào, tính mạng của hai người bọn họ thật sự là ngàn cân treo sợi tóc. Vị tiểu thư này còn nguy hiểm hơn, nếu không bảo vệ nàng, có thể bọn họ cũng giống như đám người nằm dưới đất kia - trực tiếp phơi thây ngoài đường.