Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Sư cùng Liễu Nhị Long đã sớm cùng nhau bước ra ngoài, có Độc Cô Bác tọa trấn, bọn họ ở trong cũng vô dụng.

Diệp Phi Linh đối với một màn hương diễm này vẫn có ý muốn xem, nhưng không phải ở trong phòng lúc này.

- Đi, đi thôi!

Diệp Phi Linh kéo tay áo Độc Cô Bác. Ông còn ngồi lỳ ở đây làm cái gì? Bóng đèn siêu cấp cỡ này, bọn họ có muốn làm cái gì cũng không dám a!

Độc Cô Bác nhìn bộ dáng Diệp Phi Linh kéo ống tay áo, hắn một điểm muốn xem thử hai người này biến hóa, cuối cùng lại bị Diệp Phi Linh kéo ra ngoài.

- Ngươi không tò mò sao?

Độc Cô Bác thâm ý nhìn Diệp Phi Linh một cái, bộ dáng nàng rõ ràng cũng muốn xem, nhưng lại cố ý đẩy hắn ra ngoài.

Muốn cho bọn họ một cái không gian riêng ư?

- Đương nhiên là có rồi! Nhưng mà ai lại nhìn trực tiếp như vậy chứ?

Diệp Phi Linh hì hì cười, cũng không chú ý tới Độc Cô Bác ánh mắt có chút tối tăm.

Muốn gõ đầu nàng một cái. Quỷ nha đầu linh tinh, có gì hay ho mà nhìn?

Diệp Phi Linh đối với chuyện trong phòng cực kỳ tò mò. Bông hồng liệu có nở hay không? Bông hồng sẽ biến hoá như thế nào...

Ở bên ngoài đoán tới đoán lui cũng không phải là cách hay. Liền muốn xem trộm người khác, một chút cũng cần ý tứ.

Độc Cô Bác vốn định đi tìm Đại Sư thảo luận một chút, trường hợp Giáng Châu lâm vào hôn mê như vậy, dường như có liên quan tới cái võ hồn của nàng, một điểm liền là thức tỉnh nghi thức kế thừa năng lực trị liệu kỹ năng.

- Cửu muội, ngươi đoán Giáng Châu tỷ tỷ sẽ không có việc gì chứ?

Mã Hồng Tuấn bí mật ghé tai Diệp Phi Linh hỏi nhỏ.

- Sẽ không!

Diệp Phi Linh gật đầu chắc chắn, hai mắt chớp động, Tử Cực Ma Đồng phát ra xuyên thấu dò xét.

Đã qua mấy phút, Tần Minh vẫn án binh bất động.

Đã để không gian riêng cho hai người bọn họ rồi, cái gì cần làm liền làm tới đi a!

Diệp Phi Linh bó tay, trong lòng đối với Tần Minh hò hét một điểm: Hôn một cái đi, hôn một cái mau mau đi!

Mã Hồng Tuấn nhìn bộ dạng Diệp Phi Linh tò mò, lại cẩn thận rỉ tai một điểm nữa:

- Bên ngoài có cái ban công, không bằng ta cùng muội qua đó rình xem?

Diệp Phi Linh ân một tiếng gật đầu, chính mình nhẹ chân một điểm, cùng với Mã Hồng Tuấn trèo ra ngoài ban công.

Vị trí vừa vặn thích hợp, cửa ban công khép hờ, thuận tiện nhìn rõ bên trong có gì.

Tần Minh trong lòng e ngại một điểm, cũng là lo lắng một điểm.

Vừa rồi quá loạn, hắn cũng không phát hiện Giáng Châu như thế biến hoá, chỉ biết là mọi người đều không chạm được tới nàng.

Học muội hỏi hắn có rút được bông hồng trên ngực nàng không.

Tần Minh rối rắm.

Diệp Phi Linh đây là chơi khó hắn.

Diệp Phi Linh nhìn bộ dáng Tần Minh bối rối, thật sự có chút buồn cười.

Vừa nãy... nàng chỉ đặt bông hồng lên người Giáng Châu, cũng không có làm qua cái gì, bây giờ bông hồng tự dưng cài vào trong áo Giáng Châu, cái này cũng không thể trách nàng nha.

Ai mà biết được cái bông hồng quỷ quái này lại... háo sắc như vậy, trực tiếp liền chui vào trong ngực người ta?

Mã Hồng Tuấn vốn là bộ dáng xem kịch vui, đáng tiếc chỉ xem tới đây liền bị người quăng ra ngoài.

Độc Cô Bác nhàn nhạt nhìn tới, Mã Hồng Tuấn lập tức thức thời yên lặng không dấu vết biến mất.

Cửu muội, lần này xem trộm bị bắt tại trận rồi, Tứ ca chạy đây, muội tự cầu nhiều phúc a!

Diệp Phi Linh một điểm cũng không hay đồng đội phía sau đã đổi người, chăm chú dán mắt vào nhìn xem phát sinh biến hoá.

Tần Minh ngồi bên cạnh giường, bàn tay nắm lấy tay Giáng Châu.

Không có phản ứng? Kỳ quái!

Diệp Phi Linh đối với cánh tay vừa bị quất sinh ra cảm giác tội nghiệp. Quả nhiên người trong lòng có phân lượng liền khác hẳn.

- Tứ ca, tới đây!

Diệp Phi Linh đè thấp giọng, liên tục vẫy tay gọi Mã Hồng Tuấn, trong lòng nghĩ để cho hắn tới xem học trưởng làm thí nghiệm, về sau liền đối Bạch Trầm Hương một kích này.

Chỉ thấy Tần Minh khuôn mặt đỏ bừng đưa tay chạm tới bông hồng. Cánh hồng chậm rãi bung ra, trong phút chốc nở rộ từng cánh từng cánh.

Thật đẹp mắt, đời này Diệp Phi Linh còn chưa từng thấy qua bông hồng nào nở đẹp đến vậy.

Tần Minh thở phào, trong lòng chỉ cảm thấy có thể đem bông hồng rút ra là được rồi, nhưng là bông hồng nở đến quá đẹp, hắn lại muốn rút tay về, nhất thời một cỗ hấp lực kéo đến, đẩy hắn ngã lên người Giáng Châu.

Không chỉ ngã, mà còn môi - chạm - môi.

Diệp Phi Linh chớp mắt xem không rõ, tính toán đẩy cửa muốn nhìn, lập tức bị một bàn tay lạnh lẽo che mắt.

Đây tuyệt đối không phải tay của Mã Hồng Tuấn.

Dĩ nhiên, quá trình sau đó có gì, Diệp Phi Linh một chút cũng không xem được bởi vì Độc Cô Bác đem nàng... ôm vào ngực.

Hơn nữa còn là cái kiểu ôm chặt không thả.

Diệp Phi Linh ngẩng đầu, vừa vặn nhìn tới Độc Cô Bác đang chăm chú xem xét tình huống bên trong phòng. Rõ ràng bản thân đang xem, vậy mà lại không cho nàng xem, còn kêu là nàng nháo sự.

Tần Minh phát sinh quá trình, Độc Cô Bác một loạt thu hết vào đáy mắt. Hắn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng thoáng nghi ngờ một điểm nhìn tới Diệp Phi Linh.

Con nhãi này bảo hắn không được lấy bông hồng, chính là vì một màn vừa rồi xảy ra?

Bông hồng đó, rốt cuộc có lai lịch gì?

Diệp Phi Linh đã hiểu ra Độc Cô Bác là cố ý che mắt mình, trong lòng càng thêm khẳng định một điều.

Hắn đây là đem ta làm cháu gái a! Thay thế cho Độc Cô Nhàn!

Có chút... bất đắc dĩ.

Ngoại trừ lý do này, Diệp Phi Linh hoàn toàn không nghĩ ra được lý do nào khác.

- Về sau loại sự tình này ngươi... tốt nhất là cách xa một chút! Tuổi còn nhỏ không chăm chỉ tu luyện, ngược lại là bản lĩnh nháo sự treo trên mình!

Độc Cô Bác nửa điểm phiền muộn, đối với Diệp Phi Linh hành động ngược lại có phần bất mãn.

Nhưng bất mãn cái gì, chính hắn cũng không biết.

- Vâng!

Diệp Phi Linh cúi đầu, nhỏ giọng đáp. Đều nói các bậc trưởng bối ưa thích tiểu hài tử nghe lời, tới đó nàng tận lực tránh mặt hắn là được.

Cái lão già này, khi không toàn quản chuyện không đâu.

Điều này khiến cho Diệp Phi Linh có điểm buồn bực. Tuổi thực nàng nếu cộng lại, so ra cũng không kém hắn mấy phần.

Cứ có cảm giác kỳ quái, nhưng lại không rõ là kỳ quái chỗ nào.

Bất quá không đợi nàng tiếp tục nghĩ tới vấn đề này, Diệp Phi Linh liền phát hiện, bản thân có điểm biến hóa.

Trên trán nóng quá!

Trong phòng, Tần Minh đối với cái tình huống kỳ lạ này... thật sự không phản ứng kịp.

Giáng Châu tỉnh.

******

Nóng..

Diệp Phi Linh nhíu mày.

Độc Cô Bác nửa điểm cũng không có buông tay, trực tiếp ôm nàng rời khỏi ban công, dự định đưa nàng tới chỗ Đại Sư.

Nhưng hắn cũng phát giác ra điểm kỳ lạ.

Là ban đêm lạnh hơn hay sao? Con nhãi này thế nào như vậy ấm?

Diệp Phi Linh cảm giác trong người giống như có thứ gì đó chầm chậm giải khai, mang theo một luồng nhiệt năng nóng rực trùm qua chính mình.

- Tiền bối, ta cảm giác muốn đột phá!

Giữa đêm khuya đột phá?

Độc Cô Bác thật sự cảm thấy điên rồ, còn tưởng nàng có vấn đề gì, nhưng tự dưng đột phá.

Đem người tìm tới phòng của Đại Sư, Liễu Nhị Long đang thấp giọng nói chuyện, chợt thấy Độc Cô Bác xuất hiện, Diệp Phi Linh hì hì cười.

- Sư phụ, sư mẫu, con..

Ngoại trừ cười trừ vì phá hỏng thời gian của bọn họ, Diệp Phi Linh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Đại Sư đối với hành động của Diệp Phi Linh bị tóm lại, khụ một tiếng, nàng vẫn là cái quỷ nha đầu nghịch ngợm, bị Độc Cô Bác tóm được, lần này hắn cũng quản không được.

- Được rồi, Giáng Châu không có việc gì chứ?

- Hai người đó... tạm thời không có vấn đề gì!

Độc Cô Bác nghĩ lại, khóe môi có điểm co rút, Diệp Phi Linh nhanh trí ngồi xuống xếp bằng, đá quả bóng về hướng Độc Cô Bác.

Cả quá trình ông nhìn thấy hết, còn không cho tôi xem, một mình ông đi mà nói!

Đại Sư liếc mắt, một cái liền hiểu ra.

Hẳn là chuyện nam nữ, ngay cả Độc Cô Bác cũng không tiện nói, hiện tại không phải là thời điểm để Diệp Phi Linh nghe.

- Thế nào a?

Liễu Nhị Long tò mò. Phải biết rằng Giáng Châu gọi không tỉnh, nếu thật là cái bông hồng kia đem nàng lay tỉnh, thì vật đó hẳn không phải thứ tầm thường.

- Trở về ta nói cho nàng nghe!

Đại Sư hắng giọng, nhưng lúc này trong phòng, Diệp Phi Linh một màn phát sinh biến hóa khiến cho tất cả đều kinh hãi.

Diệp Phi Linh nhập định, thông thường sẽ không có điểm gì khác lạ, nhưng hiện tại xung quanh người nàng xuất ra một đám hồng vụ. Đám hồng vụ này cứ lượn lờ xung quanh người nàng, sờ thì không thấy, nhưng nhìn xung quanh thì lại giống như thực thể.

Dựa theo công pháp, đỉnh đầu Diệp Phi Linh xuất hiện một vòng tròn thái cực xanh đỏ. Hồng vụ phảng phất cũng xoay tròn theo đó, giống như là bọc thêm một lớp vòng tròn bao phủ, chậm rãi dung nhập theo thái cực mà tiến vào thân thể Diệp Phi Linh.

Ba người đồng thời quan sát, sau khi hồng vụ hoàn toàn dung nhập vào thái cực kia, một lát, thân thể Diệp Phi Linh liền xuất hiện chấn động đột phá.

Trên trán Diệp Phi Linh xuất một điểm đỏ, trong nháy mắt liền tiêu thất, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của ba người, quả thực đúng là có xuất hiện một cái ấn ký giống hình giọt máu.

Thở ra một hơi, Diệp Phi Linh chậm rãi mở mắt. Quá trình tu luyện mười phần thuận lợi, một hơi thăng liền ba cấp. Toàn thân trải qua một cảm giác kỳ lạ, ngập tràn sảng khoái cùng ngọt ngào.

- Tăng liền ba cấp hồn lực?! Phi Linh? Ngươi nói xem đây là tại vì sao?

Đại Sư âm thanh trầm thấp, phảng phất giống như đánh thức nàng khỏi cảm giác kỳ lạ kia, Diệp Phi Linh trong lòng than không ổn, hẳn là sư phụ biết chút gì rồi ư?

Sư phụ sư mẫu biết thì cũng không sao, nhưng mà...

Còn có Độc Cô Bác nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK