- Ta có thể chọn cái hồn hoàn này không?
Chu Trúc Vân trong lòng khẽ động. Hồn hoàn hổ hồn thú, niên kỷ cũng không lớn. Hơn nữa cái hồn hoàn này là cái tốt nhất trong số các hồn hoàn cùng loại. Lần đầu tiên trong đời không cần phải săn giết hồn thú mà vẫn có hồn hoàn. Diệp Phi Linh gật đầu. Hồn hoàn hổ thú kia lập tức bay đến. Chu Trúc Vân khiếp sợ nhìn cái hồn hoàn trước mặt.
Rút cục, người trước mắt này là thần thánh phương nào?
Bất quá, Chu Trúc Vân không nghĩ linh tinh nữa, chuyên tâm tiến vào hấp thu hồn hoàn. Chỉ cần nàng đột phá cấp bậc, tất trợ giúp cho Đái Duy Tư.
Về phần lưu người trước mắt, người ta có thể một giây đem mình đến nơi này, cũng có thể một giây đem mình vào chỗ chết. Tốt nhất là thành tâm cung kính, điều đó lại tốt cho cả mọi người.
Nhìn thấy Chu Trúc Vân tiến vào nhập định, Diệp Phi Linh búng tay một cái, hồn hoàn Mị thú tự động sà xuống.
Hiển nhiên là theo suy nghĩ của nàng mà tới. Thậm chí những cái hồn hoàn còn tự động tách ra theo chủng loại, quẩn quanh thành một nhóm theo niên hạn.
Diệp Phi Linh suy tư một chút, có lẽ là cần một cái kệ phân chia. Sau đó, nàng cũng tiến vào nhập định.
Hồn hoàn Mị Thú mang theo luồng năng lượng khổng lồ lập tức tiến vào thân thể Diệp Phi Linh. Thế nhưng khác với những lần hấp thu trước, nguồn năng lượng này không hề mang tính cuồng bạo, chúng tự nguyện để yên Diệp Phi Linh dẫn dắt năng lượng tiến vào từng bộ phận thân thể.
Áng chừng một canh giờ, Diệp Phi Linh mới hấp thu xong. Liếc mắt sang phía bên trái, Chu Trúc Vân vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng đoán chừng cũng không còn bao lâu nữa. Vạn niên hồn hoàn trên đầu nàng ta đã sắp sửa dung nhập rồi.
Diệp Phi chống cằm suy tư, hồn hoàn đó niên hạn không lớn, tuyệt đối không thể làm khó nàng ta được. Đem Chu Trúc Vân bồi dưỡng cho tốt, sau đó để hai phu thê Đại Ca để ý, có lẽ một hoặc hai năm nữa sinh tiểu Hoàng Tử là ổn định Tinh La Đế Quốc.
Mải suy nghĩ, âm thanh rống lên đầy sảng khoái của Chu Trúc Vân khiến Diệp Phi Linh thoáng chốc giật mình.
- Hoan nghênh Hoàng Hậu trở thành một Hồn Vương!
Chu Trúc Vân nghe tới âm thanh, vui sướng gật đầu. Cái đệ ngũ hồn kỹ này thập phần tốt, còn mang theo cả thuộc tính hắc ám ăn mòn lý trí đối phương.
Diệp Phi Linh nhếch môi cười. Nếu đã thu thập thoả đáng, như vậy liền bắt đầu thu thập cục diện đi.
*******
Vũ hội Hoàng Cung Tinh La phải nói là xa hoa lộng lẫy đến không ngờ. Diệp Phi Linh đáy mắt có chút tán thưởng, không hổ là Tinh La, so với Thiên Đấu cái gì cũng lớn gấp đôi.
Đái Duy Tư an vị trên ngai vàng, khí sắc của hắn có chút hoà hoãn, bên cạnh kẻ hầu người hạ không dứt. Diệp Phi Linh đứng bên cạnh Chu Trúc Vân, ngày hôm nay sẽ cho hai người bọn họ một cái kinh hỷ thật lớn.
Đái Duy Tư ánh mắt sắc bén nhìn tới phía bên ngoài, hắn cảm nhận được khí tức của Chu Trúc Vân đã tới. Ngay tức khắc, hắn đứng lên nói vài lời chủ trì không khí buổi tiệc, sau đó để cho mấy kẻ hầu cận phụ trách làm nóng không khí.
Âm nhạc du dương bắt đầu vang lên, rất nhiều cặp đôi đã tới khiêu vũ cùng nhau, thế nhưng có một kẻ không an phận, nói rằng muốn nhìn thấy chân diện mục của Hoàng Hậu.
Lại là tên Giản Văn này.
Đái Duy Tư vuốt mặt cười, thật sự đúng là vì nghĩ hắn còn trẻ, hay là không đủ sức trấn áp một tên Hồn Vương y sư đây?
Bất quá không để Giản Văn phải chờ đợi, Diệp Phi Linh lập tức dẫn Chu Trúc Vân đi tới. Khuôn mặt trắng hồng, cánh môi hồng nhuận, trong đó còn lan toả một chút mị hoặc khiến người ta không khỏi trầm mê.
Thì ra mỹ nhân hiếm có trên đời cũng chỉ như thế này.
Ngày hôm nay Tinh Vân hoàng thất cũng đưa người tới, cô ta võ hồn đồng dạng là U Minh Linh Miêu, nhưng tóc lại là màu tím, luận về khuôn mặt cùng với khí chất, thật sự hiện tại đem ra so sánh đúng là một trời một vực.
- Nào, nâng ly chúc mừng Hoàng Hậu chúng ta hoàn toàn khoẻ mạnh!
Đái Duy Tư vui sướng cười to. Chu Trúc Vân không chỉ hoàn toàn khỏi hẳn, mà hắn còn cảm giác được, khí tức của nàng có chút bất đồng.
Giản Văn kinh ngạc đến khó coi. Hắn không khó để phát hiện ra khí tức của Chu Trúc Vân biến hoá.
Chẳng phải nói là Hoàng Hậu không thể sử dụng hồn lực sao?
Hắn vẫn chưa tin. Có thể là đang giả vờ mạnh mẽ mà thôi, làm sao có thể trong vòng hai mươi mấy ngày khỏi hẳn. Thương thế của Hoàng Hậu, chính hắn đã từng xem xét qua, nếu không đến hai hoặc ba năm dưỡng thương thì không thể nào lành lặn.
Chu Trúc Vân bỏ qua ánh mắt khiếp sợ cùng kinh ngạc của mọi người, cùng với Đái Duy Tư tú ân ái.
Diệp Phi Linh lại một phen mù mắt. Mẹ nó, hai cái người này là người trưởng thành, trình độ rải cơm chó cũng quá khiếp đảm nhân sinh rồi.
Giản Văn khuôn mặt vặn vẹo nhìn tới Chu Trúc Vân. Mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều như vậy, lẽ ra hắn phải sớm sắp xếp mới đúng, không nghĩ tới nàng thế mà còn có thể trở mình sống lại.
Tất cả là tại con nhóc kia.
Diệp Phi Linh đuôi mắt khẽ nhếch, nâng lên ly rượu, cười nhạt.
Có một vài loại người, tự cho mình là hơn người đến đặc sắc. Nhất là những kẻ chỉ biết tí chút đã vểnh mặt lên trời giống như gã y sư nọ.
Nghĩ rằng bản thân hơn người thì liền có thể đổ sai lầm cho người khác?
Thật nực cười.
Rất nhanh, mấy vị y sư kia cảm thấy nguy cơ tràn ngập. Nếu chỉ dựa vào một con nhãi kia mà đã muốn thay thế địa vị của mấy người bọn họ trong Hoàng Cung, điều này không thể được.
Giản Văn mang theo sáu vị y sư đứng lên chúc mừng Hoàng Hậu, sau đó đòi thỉnh giáo trước mặt Quốc Vương. Đái Duy Tư sắc mặt trầm xuống, đám người này quả thật muốn chết, đối đầu với ân nhân của hắn, nàng ta ngay cả Hồn Đấu La cũng dám giết, là các ngươi ngại mạng mình quá dài sao?
- Nếu các vị đã muốn thử, như vậy để ta bồi tiếp là được!
Diệp Phi Linh nhếch môi cười nhạt. Y sư vốn là kiêu ngạo, nhưng có y đức thì hãy kiêu ngạo, bằng không chỉ là thứ lang băm. Bị người chỉ mặt điểm tên nàng rất là không thích, nhưng không có nghĩa nàng sợ đám lão nhân già đầu này.
- Hừ, một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng dám mạnh miệng đòi bồi tiếp chúng ta! Đem sư phụ của ngươi tới đây, chúng ta tỷ thí ba hiệp, thắng thua phân định!
Giản Văn nhìn Diệp Phi Linh đầy thâm ý mà nói. Diệp Phi Linh mị mị mắt cười, không nhanh không chậm đáp trả lại.
- Đúng nha, già đầu thua một con nhóc, là bồi không nổi hay là không được? Sư phụ ta đại danh đỉnh đỉnh, ngươi cả ta còn không thắng được, lại mơ tưởng thỉnh giáo lão nhân gia??
Không khí có chút ngưng lại, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh ngồi trên ghế che miệng cười.
- Xem ra Giản y sư cứ nhất nhất phải đòi so tài với thảo dân, nay liền phụng mệnh đấu với ngài ba trận, so cái gì ngài giỏi nhất, ngài thắng ta liền gọi ngài một tiếng gia gia, còn nếu thua ta liền từ chức y sư đi!
Giản Văn khuôn mặt già có chút đỏ lên. So đo với một con nhóc hiển nhiên mất mặt. Nhưng vốn dĩ đã đâm lao thì phải theo lao, hiện giờ đã không còn đường quay đầu lại.
Đám y sư phía sau lưng hắn nhất tề gật đầu. Có Quốc Vương ở đây, hiển nhiên là công chứng tốt nhất. Một con nhãi ranh thì có thể chứa được bao nhiêu kiến thức? Nữ nhân tóc dài đầu óc ngắn, sớm đem ả đá khỏi nơi này, phụng mệnh các vị đại nhân mới là chính đạo.
Dưới sự chứng kiến của số đông quan khách, từ vũ hội liền biến thành so tài hội. Diệp Phi Linh trong lòng cân nhắc, mấy kẻ này sớm phải đá xuống, hoặc là cho bọn họ một cái hạ mã uy đủ phân lượng. Ai là người tài liền giữ lại, còn không thì tới đó liền biến thành tay chân của ta cũng tốt.
Cuộc so tài rất nhanh liền bắt đầu. Giản Văn đối với Diệp Phi Linh cố ý chèn ép, các vị y sư ra một cái đề mục thật là khó khăn.
Bọn họ đưa hai phạm nhân máu me bê bết đến, hai người này đều bị chém hở miệng vết thương, một người ở bụng một người ở lưng. Đề mục là trong thời gian ngắn nhất chữa trị hai người họ.
Giản Văn nhanh trí chọn lấy người bị thương ở lưng, vui vẻ mà băng bó cả phiến lưng của tên phạm nhân đó.
Diệp Phi Linh tốc độ cũng không chậm, ting một tiếng đệ nhị hồn hoàn sáng lên, trong tay gia tốc khâu lại miệng vết thương của người này, sau đó lại cẩn thận rửa sạch khu vực xung quanh vết thương, bôi lên thuốc mỡ, cuối cùng mới là băng bó lại cho người bệnh. Quy trình thao tác thập phần mất thời gian, nhưng nhờ có hồn kỹ phụ trợ, Diệp Phi Linh còn xong sớm hơn Giản Văn vài giây.
Đám y sư nhìn một loạt động tác mây trôi nước chảy, thầm nghĩ có chút khó coi. Xem ra tiểu cô nương này là người trong nghề, lại còn là hồn sư, Giản Văn lần này gặp rắc rối lớn.
Giản Văn đối với Diệp Phi Linh phát động hồn kỹ vô cùng bất ngờ. Không nghĩ tới đối phương cũng là hồn sư, nhưng cấp bậc hồn lực vẫn thấp hơn hắn rất nhiều, không đáng lo.
Diệp Phi Linh chiến thắng trận đầu, không quan tâm lắm đến cảm xúc của đám y sư, vui vẻ mà tiếp nhận đề mục thứ hai.
Lần này, lại có hai tên phạm nhân được đưa đến. Hai kẻ đó uống phải độc dược, thời gian phát tác là ba mươi phút. Đề mục lần này chính là làm cách nào giải độc cứu sống hai người bọn họ.
Đường Môn độc tuyệt thiên hạ. Muốn so độc với Đường Môn, một là gan quá phì, hai là đầu quá bé.
Bất quá hai tên này, có một kẻ đã được cho uống thuốc độc sớm hơn. Giản Văn lần này vẫn như cũ giấu diếm, lại lựa chọn người uống thuốc độc sau.
Diệp Phi Linh mặt không biểu tình, một mặt phụ trợ hồn kỹ giảm tốc lên người tên phạm nhân nọ, lại bắt đầu điều chế thảo dược. Phương thức hai bên thập phần bất đồng, Giản Văn đúng bệnh bốc thuốc mà chạy chữa, trong khi Diệp Phi Linh là người gấp rút lại phải điều chế lượng thuốc tăng gấp đôi. Thời gian có chút eo hẹp, cho nên trận này Giản Văn thắng.
Trận thứ ba, Giản Văn chính là người ra đề mục.
- Xét thấy ngươi cũng là hồn sư, không bằng chúng ta so đấu một trận. Ta sẽ không sử dụng tới hồn kỹ thứ tư và thứ năm, ngươi có đồng ý chấp nhận cuộc tỷ thí này?
Diệp Phi Linh âm u nhìn Giản Văn. Không sử dụng hồn kỹ, nhưng lại sử dụng hồn lực cấp bậc Hồn Vương chứ gì?
Đái Mộc Bạch nhìn xuống Giản Văn, ánh mắt toát ra tràn đầy thương cảm. Bản lĩnh của ngươi thua kém thì cũng thôi đi, lại còn bày trò ám hại Cửu muội, ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc ư?
- Ta phản đối!
Diệp Phi Linh không vui nói. Điều này khiến cho đám y sư cười đến vui vẻ. Nhất là Giản Văn, hắn ha ha cười lớn.
- Hiện tại thua liền biết sợ? Ha ha, ngươi là một cái mầm non tốt, nhưng đáng tiếc quá ngu xuẩn! Không tỷ thí thì dập đầu nhận sai với ta!
- Hừ, ngươi là hệ gì ta không biết, nhưng ta là phụ trợ hệ. Ngươi bắt nạt phụ trợ hệ liền vẻ vang lắm đúng không? Nếu ngươi thích tỷ thí đến vậy, ta đề nghị chiến tổ đội 2vs2 mới gọi là công bằng!
Diệp Phi Linh đứng ở một bên châm ngòi. Mấy tên này thực ra không có đầu óc cho lắm, nếu hắn đồng ý, lần này nàng nhất định cho bọn hắn nhảy hố.
Giản Văn nghe tới phụ trợ, trong lòng có chút tâm tình bất định. Nếu hắn không nhìn lầm, hai cái hồn hoàn vừa rồi đều là màu tím đi. Phụ trợ hệ có thể có hồn hoàn màu tím, hiển nhiên bối cảnh không thấp.
Cũng không thể đối ả quá mức được. Vì vậy nên hắn gật đầu đồng ý đề nghị. Vốn là định tìm hai tên phạm nhân đến chiến đấu cùng, nhưng phạm nhân cấp bậc Hồn Vương, Tinh La Đế Quốc không bỏ ra chơi đùa được.
- Giản Văn đại nhân, không bằng để ta cùng ngài đấu với nàng ta đi! Ta là phụ trợ hồn sư ba mươi tám cấp, hẳn là không khiến ngài thua được!
Một tên hồn sư từ trong vũ hội bước ra. Hắn cũng là người của y sư viện. Giản Văn đang định đối với Diệp Phi Linh cân nhắc hạ mã uy, Chu Trúc Vân liền đứng ra chặn họng.
- Nếu bên ngươi đã có phụ trợ hệ, vậy thì để ta cùng nàng tham chiến đi!
Hoàng Hậu quyết định tham chiến, nhất thời khuôn mặt của mọi người đều trở nên đặc sắc. Ánh mắt Giản Văn trầm xuống tăm tối.
Hoàng Hậu còn chưa đạt tới năm mươi cấp, vậy mà cũng muốn so với hắn? Thật đúng là một đám nữ nhân làm loạn.
Phía trên ngai vàng, tiền nhiệm Hoàng Hậu ánh mắt lo lắng hỏi tới Đái Duy Tư.
- Nàng vừa mới khỏi bệnh, sao con lại để nàng loạn chơi đùa như vậy?
Đái Duy Tư ánh mắt sủng nịnh hướng tới Chu Trúc Vân, tâm tình khoái trá nhỏ giọng mà trả lời:
- Mẫu hậu, nếu nàng thích thì để nàng chơi là được. Rất nhanh ngươi sẽ thấy nàng không chỉ có khỏi bệnh thôi đâu!
Vừa rồi cùng nhau khiêu vũ, Chu Trúc Vân đã bí mật nói cho hắn một cái bất ngờ. Đái Duy Tư trong lòng vui vẻ, nhưng cũng có chút bực bội. Công vụ bận rộn đã cắt bớt thời gian tu luyện của hắn, bây giờ còn chưa tới năm mươi cấp.
Hiện tại hắn cũng muốn xem thử, Hoàng Hậu của hắn đã mạnh đến mức nào rồi!