Diệp Phi Linh toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo bê bốn chai sứ thuốc nước đến, bên cạnh còn có một chậu cây nhỏ. Nhìn chậu cây tuy rằng nhỏ bé như vậy, mảnh mảnh cong cong, phía trên còn nở bốn bông hoa rủ xuống khom khom giống như cái chuông nhỏ, thế nhưng không thể khinh thường.
Đây là cực phẩm tiên thảo Vong Xuyên Thu Thủy Lộ, chính là cái tiên thảo mà ngày trước Đường Tam sở dụng để tấn cấp Tử Cực Ma Đồng, tuy rằng chẳng có tác dụng gì đối với việc tăng cấp hồn lực, nhưng lại là thần vật để cứu mạng bổ sung tinh thần lực. Có nó, việc Thương Huy học viện muốn tổn thương tinh thần lực của đội viên Sử Lai Khắc học viện chỉ là muối bỏ biển, trừ phi chúng thật sự xuống tay đánh nát tinh thần lực mỗi người.
Mã Hồng Tuấn cùng Trữ Vinh Vinh hai người mỗi bên một chai ôm lấy, trở về ghế ngồi chờ đợi. Áo Tư Tạp ngồi xuống giữ sức, chuẩn bị tiến hành điều trị cho toàn bộ đội viên trở về.
- Ồ, đồ đệ nhà ngươi cũng tính kỹ rồi!
Phất Lan Đức khóe môi co rút, nhìn xuống phía đội viên nhà mình đang bận rộn chuẩn bị. Trận này không tránh khỏi tổn thương, chỉ hi vọng mức thương tổn không quá năng lực thừa nhận của bọn họ.
- Ừm, cái này đêm qua nhị đồ đệ cũng đã bàn với ta rồi, nàng trong tay có đồ chuyên tẩm bổ tinh thần lực. Vốn dĩ ta không nghĩ tới Thương Huy học viện đối với chúng ta hạ thủ độc ác, lần này khả năng chúng ta thắng không lớn, nhưng là lần sau nhất định khiến bọn họ hối hận!
Đại Sư nhẹ giọng đáp, trong đầu cảm thấy chính mình cần thêm tu luyện, lại trừng mắt nhìn về phía Diệp Tri Thu bên phía Thương Huy học viện.
- Được rồi, màn sáng này cũng được chừng 10 phút rồi, hay là ta xuống dưới cầm cờ trắng nhận thua nhé?
- Không cần, để từ từ đã! Đường Tam cùng Diệp Phi Linh đã chuẩn bị mấy kế hoạch rồi, ta muốn xem xem chúng có thể khiến cho Thương Huy học viện ăn quả đắng hay không!
Đại Sư ngồi xuống uống trà như thường lệ, trong mắt còn ẩn ẩn ra một tia nhàn tản. Phất Lan Đức bóp đầu bóp trán.
Mẹ nó, ngươi đây là làm sư phụ à? Ngoại trừ dạy chúng tri thức, chính là ngồi mát ăn con mẹ nó bát vàng luôn!
*******
Chu Trúc Thanh giống như nằm một cái mộng.
Trong mộng, nàng trở về chính mình năm 7 tuổi.
Hoàng cung Tinh Vân Đế Quốc.
- Chu Trúc Thanh, tỷ tỷ của ngươi đã được định sẵn là hôn thê của Đại Hoàng Tử Tinh La Đế Quốc, vậy ngươi có tính toán gì?
Một nữ hài 10 tuổi, khuôn mặt đầy mơ hồ hỏi nàng.
- Ta? Ta không rõ lắm!
Chu Trúc Thanh nhẹ giọng đáp, nàng hiện tại vừa đột phá 14 cấp hồn lực, chỉ muốn chuyên tâm tu luyện một chút.
Chính là sau câu hỏi của nữ hài kia, mơ hồ có một người khác xuất hiện, sau đó lạnh lẽo khắc vào đầu nàng một câu nói:
- Chu Trúc Thanh, Tinh Vân Đế Quốc nhị công chúa, cùng Đái Mộc Bạch nhị hoàng tử Tinh La Đế Quốc là vị hôn thê!
"" Đái Mộc Bạch - vị hôn thê ""
Chu Trúc Thanh bởi vì mấy chữ này, bản thân đã phải đấu tranh rất nhiều lần. Sau đó không ngừng có người đến chỉ dạy nàng mọi thứ, trong vòng 3 năm liền phải học toàn bộ lễ nghi cung đình Tinh La, đồng thời còn phải nỗ lực tu luyện.
Bởi vì nàng chỉ cần đình chỉ tu luyện, tự sẽ có người nhắc đến Chu Trúc Vân đại công chúa đang rất cường đại.
Tinh Vân Đế Quốc là Đế Quốc phụ thuộc Tinh La Đế Quốc, sẽ có rất nhiều người kinh ngạc vì sao một đế quốc lại có thể tồn tại trong đế quốc?
Đó là vì quy tắc truyền đời của hai bên hoàng thất Tinh La cùng Tinh Vân. Một bên Tinh La hoàng thất chỉ cần sinh được nam hài, nhất định sẽ kết hôn cùng một nữ tử của Tinh Vân hoàng thất.
Đối với Hoàng Thất Tinh La, hoặc là nói cả Tinh La Đế Quốc, Tinh Vân Đế Quốc không có lực uy hiếp. Bọn họ bằng vào phương thức tàn khốc nhất mà tiến hành tuyển chọn thế lực, cho nên những kẻ vô dụng đều bị đá văng ra ngoài, không hề có chuyện dựa vào điều kiện hay là thế lực.
Ngoài điều kiện bắt buộc này ra, sự tồn tại đặc thù của võ hồn U Minh Linh Miêu tại Tinh Vân Đế Quốc cũng là một phần khiến đế quốc này vẫn có thể tồn tại.
Tinh La Đế Quốc có Tà Mâu Bạch Hổ truyền thừa đi xuống, Tinh Vân Đế Quốc có U Minh Linh Miêu truyền tổ huấn xuống. Hai cái võ hồn có thể cùng nhau dung hợp tạo thành võ hồn dung hợp kỹ cường đại, cho nên hai bên không ai nhường ai phần quyền lực này, chỉ có thể song song tồn tại, cùng nhau ước hẹn phát triển.
Khác với Thần Vật mà Tinh La Đế Quốc tôn thờ là Tinh La Chung, Tinh Vân Đế Quốc Thần Vật lại là một đóa Thiên Sứ Lạc Vũ hoa sáu cánh.
Chu Trúc Thanh nhìn lại trên tay mình, không biết tự lúc nào đã cầm một đóa Thiên Sứ Lạc Vũ. Đây là thứ gợi nhớ lại cho nàng một mảng ký ức giấu kín, về hắn, về tên nhị hoàng tử khốn kiếp kia.
Hắn cùng Đại Hoàng Tử tiến hành cuộc tranh đoạt thế lực lần thứ nhất, hắn thua, rời bỏ nàng cùng một bức thư tràn đầy lời lẽ... buông xuôi.
Nàng còn nhớ ngày đó, khi nàng đọc xong bức thư, vội vàng chạy đến nơi hắn vẫn từng tu luyện, chỉ thấy một mảng biển lửa đỏ rực.
- Đái Mộc Bạch, ta là người mà ngươi có thể đốt bỏ như cái vườn hoa kia ư?
Chu Trúc Thanh bừng tỉnh mở mắt, trong lòng là một mảng kiên định.
Nàng đã hiểu rõ vì sao năm xưa hắn rời đi, cũng như cảm nhận được tâm ý của hắn đối với chính mình năm đó.
Ánh mắt chạm đến thân ảnh Đái Mộc Bạch đang đau khổ gào thét cách đó không xa, Chu Trúc Thanh chậm rãi đứng dậy.
Nàng đi tới bên cạnh Đái Mộc Bạch, nắm lấy bàn tay hắn, nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Mộc Bạch, xin chào! Ta tên là... Chu Trúc Thanh!
Ước hẹn năm xưa còn chưa kịp nói tên mình cho hắn, bây giờ để nàng tiếp tục tìm tới hắn.
Bảy tên Thương Huy học viện thấy có người tỉnh lại, vội vàng tấn công tiếp, thế nhưng bọn chúng kinh hãi phát hiện, trên đời lại có một người tâm trí kiên định đến mức khiến cho công kích của chúng mất đi tác dụng.
"" Mộc Bạch, chúng ta cùng nhau vượt qua bọn họ! ""
Ù ù... Oanh một tiếng...
Âm thanh hổ gào rống lên. Toàn bộ khán đài nhất thời oanh động.
- Là võ hồn dung hợp kỹ của Trúc Thanh và Mộc Bạch!
Đại Sư cùng Phất Lan Đức vui mừng nhìn tới, luồng ba động hồn lực này xuất hiện, chứng tỏ Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đã tỉnh lại.
Đáng tiếc sự thật nằm ở dưới lớp thải quang huyễn lệ kia, lần này chỉ có Chu Trúc Thanh tỉnh lại, Đái Mộc Bạch vẫn bị vây trong ảo cảnh. Lúc này, chính hắn cũng ngập tràn nguy hiểm, bởi vì hắn đang phải đối mặt với một luồng sức mạnh khổng lồ bên trong hắn.
Luồng sức mạnh đó đến từ một hồn thú thượng cổ - Tà Mâu Bạch Hổ Thánh Vương!
Uỳnh uỳnh uỳnh ba tiếng, khí thế xông lên vô cùng mạnh mẽ, đáng tiếc cũng chỉ ngăn cản được hai lớp phòng ngự của Thương Huy học viện. U Minh Bạch Hổ không có hồn lực của Đái Mộc Bạch gia trì, tiêu hao hết hồn lực của Chu Trúc Thanh rồi hai người bị đánh bay ra ngoài.
- Chu Trúc Thanh - Đái Mộc Bạch hồn lực hao kiệt, mất tư cách thi đấu!
Âm thanh trọng tài vang đến khiến cho đám đông lại một lần nữa hô lên. Thương Huy học viện lần này đã rất xuất sắc, đánh bay được cả võ hồn dung hợp kỹ của Sử Lai Khắc học viện.
Diệp Phi Linh cùng Mã Hồng Tuấn ngay lập tức lao đến cõng hai người trở về khu vực nghỉ ngơi, sau đó cẩn thận kiểm tra thương thế.
Đái Mộc Bạch không có gì đáng ngại, ngoại trừ hôn mê không tỉnh lại thì hồn lực vẫn còn bảo trì. Chu Trúc Thanh có chút tỉnh táo, nhưng hồn lực lại cạn sạch. Trạng huống hai người này có chút đối lập với nhau.
- Nhị ca, đem đậu hủ tới, Tứ ca, đem một cái bình sứ lại đây!
- Bọn họ sao vậy?
Giáng Châu kinh ngạc nhìn Diệp Phi Linh bận rộn chăm sóc hai người.
- Lũ khốn đáng chết đó, chúng thi triển tinh thần lực để phá hỏng trí năng của từng người!
Diệp Phi Linh tức giận cắn môi, không quên nhỏ thuốc vào mắt hai người. Trong các bộ vị liên quan đến đầu, mắt là nơi tiếp nhận tinh thần lực cùng hồn lực gần nhất.
Chu Trúc Thanh liếc sang Đái Mộc Bạch bên nằm bên cạnh nàng, cuối cùng cũng an ổn mà ngủ thiếp đi. Có mọi người ở đây, vậy là tốt rồi!
***********
Trên sàn đấu, lúc này nhóm người Thương Huy học viện đang chuẩn bị đợt công kích thứ hai, sau đó dàn xếp trận chiến.
- Hừ, võ hồn dung hợp kỹ chẳng qua cũng chỉ như vậy! Ngoài việc hư trương thanh thế ra thì chẳng còn tác dụng gì!
Một tên nằm trong chiến đội hướng đến đội trưởng của nhóm mình mà nói.
- Cũng không phải không có tác dụng gì! Vẫn còn có một người có thể thoát khỏi Ảo Mộng Tu La của chúng ta!
Tên đội trưởng nhíu mày, nhìn về hướng bóng người trong màn sương trắng.
Bóng dáng màu đen vừa hiện, tên đội trưởng rất lấy làm kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng vô cùng vui mừng.
- Ha ha, quả nhiên là ngươi! Thực lực mạnh mẽ đến như này, nếu không thì sao có thể khiến Thời Niên mất tích được cơ chứ?
Nghe hắn nhắc đến hai chữ Thời Niên, đáy mắt Đường Tam là một mảnh âm trầm cùng tàn nhẫn ép xuống.
Vốn dĩ không định khiến cho các ngươi chết, nhưng bây giờ.. ta muốn các ngươi sống không bằng chết!!
Đường Tam lạnh lùng nhìn đám người Thương Huy học viện, toàn thân hắc hóa, uy lực bội tăng. Theo quang thải mà đám học viên Thương Huy phóng đến, hắn lạnh lùng đứng yên, ngẩng đầu. Tử Cực Ma Đồng phóng xuất thành thực thể, hóa thành hàng nghìn hàng vạn con mắt màu vàng kim nhìn tới.
"" Có gan làm, có sức chịu! Hiện tại là lúc các ngươi trả giá cho hành động vừa rồi của chính mình! ""
Ting một tiếng thật nhẹ, luồng hồn lực khổng lồ ba động tiến đến, Tử Cực Ma Đồng đánh tan công kích tinh thần lực của đám người Thương Huy, sau đó lặng lẽ đâm vào mi tâm của mỗi đội viên Thương Huy học viện, tàn nhẫn kích xuống.
Khự...
Đường Tam khóe miệng toát ra một vệt máu, lần này lên thi đấu không có mang theo Giáng Châu, bằng không có thể khiến đám người này triệt để ngu ngốc được rồi.
Đám đội viên học viện Thương Huy lần lượt ngã xuống, màn sáng biến mất, để lộ ra một thân ảnh Đường Tam vẫn còn cố gắng đứng dậy.
- Mười!
Âm thanh đếm số bắt đầu vang lên, không một tên đội viên Thương Huy nào có thể đứng dậy. Hết mười tiếng, toàn trường bắt đầu vang dội âm thanh hô tên Sử Lai Khắc ầm ĩ.
Đường Tam lúc này mới thở dài một hơi, nặng nề ngã xuống đất.