Hắn quả thực sợ hãi. Mẹ nó, phạm vi hắn đưa bọn nhỏ đi dạo cũng không quá phận, làm sao quái vật bực này lại chui ra rồi? Sức lực của hắn còn không đủ nó nhét kẽ răng.
Cúi đầu nhìn mặt đất vụn nát kia, Triệu Vô Cực hít sâu một hơi. Tay hắn nắm chặt thành quyền, dặn dò Đái Mộc Bạch bảo vệ mọi người cho tốt.
Đứng trước Cự Vương Thái Thản, Triệu Vô Cực nhỏ bé vô cùng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi thu hút nó.
- Ho Ho, Tôn kính Vua Sâm Lâm, chúng ta không có ý mạo phạm ngươi, ngay lập tức sẽ rời đ..
Chưa kịp nói xong một bàn tay khổng lồ đã đánh xuống. Triệu Vô Cực nhảy sang một bên, trong lòng đắng chát.
Tiểu Vũ đứng trong đồng đội ngây ngẩn nãy giờ.
- Sư huynh, ngươi đưa Tiểu Vũ tỷ đi mau! Ta sẽ bảo đảm 2 người phụ trợ, còn lại mọi người cẩn thận nấp đi là được!
Diệp Phi Linh quyết định chạy là thượng sách. Ông thầy kia tuy rằng khó ưa nhưng tính ra thực lực vẫn có thể chạy trốn.
- Được, đưa Vinh Vinh đi trước!
Đường Tam đồng tình. Căn bản nhóm đệ tử không có khả năng đối kháng với Cự Vương Thái Thản, rời đi tránh làm vướng chân thầy Triệu là tốt nhất.
Đái Mộc Bạch lựa chọn ở lại chiến đấu. Hắn liếc mắt nhìn Chu Trúc Thanh, trong lòng co rút một trận, sau đó nhảy lên tới bên cạnh Triệu Vô Cực.
- Bảo ta trốn chạy, ai chịu làm con rùa rút đầu thì làm, ta không làm!
- Tên nhóc này, ngươi khùng thật rồi!
Triệu Vô Cực lắc đầu cảm thán.
Chu Trúc Thanh là người đầu tiên quay trở lại, nàng ta tung mình theo một đường vòng cung tuyệt đẹp, xuất hiện ngay cạnh Đái Mộc Bạch.
Điều này cũng tỏ rõ thái độ của nàng.
Ngay lập tức Đường Tam cũng quay trở lại. Đương nhiên tất cả cũng quay lại.
Cho dù không thể chiến đấu, có chết thì cùng chết.
- Lũ nhóc không nghe lời, trở về trường viết bản kiểm điểm hết cho ta!
Triệu Vô Cực gầm lên hung tợn. Mẹ nó, hắn còn không lo nổi bản thân. Lần này có liều cái mạng già cũng phải để chúng sống sót!
Tràng cảnh chiến đấu diễn ra vô cùng tán loạn. Trữ Vinh Vinh vô cùng chuẩn xác tăng phúc cho Triệu Vô Cực cùng Đái Mộc Bạch tấn công.
Diệp Phi Linh không dám vọng động.
Hơn ai hết nàng rõ ràng thứ này sẽ không thương tổn Tiểu Vũ.
- A! Hự!
Trữ Vinh Vinh nôn ra một ngụm máu. Cưỡng chế bản thân tăng phúc cho hồn thánh khiến hồn lực suy kiệt.
- Vinh Vinh tỷ cẩn thận chút!
Diệp Phi Linh nhẹ nhàng phát động hồn lực chặn đất đá bay đến, sau đó truyền nội lực Huyền Thiên Công cho Trữ Vinh Vinh.
Giữa một đám cuồng công, làm một cây buff máu cũng không tệ. Hơn nữa, thân phận này cũng vô cùng hợp lý.
- Ca ca, đừng liều mạng với nó, chúng mình dụ nó đi là...
Tiểu Vũ nhỏ giọng nói với Đường Tam.
Cự Vương Thái Thản vẫn tiếp tục tấn công, chỉ thấy Đường Tam quát lên với Tiểu Vũ, sau đó một mình hắn lao người mang theo ám khí tấn công ngược lại.
Nhưng không kịp nói thêm điều gì nữa, Tiểu Vũ lại lao về phía trước nắm tay Cự Vương Thái Thản, đẩy Đường Tam ngược trở về phía mọi người.
- TIỂU VŨ!! KHÔNG!!!
Đường Tam gào lên thất thanh. Cự Vương Thái Thản cúi đầu nhìn xuống Tiểu Vũ đang bị nắm trong bàn tay, trong miệng lại phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó rầm rầm chạy mất.
- Tiểu Vũ! - Triệu Vô Cực gào lên một tiếng muốn đuổi theo, nhưng lại phát hiện tốc độ của bản thân so với Cự Vương Thái Thản quá chậm. Mà vừa rồi Cự Vương Thái Thản đã gây cho hắn chấn động mãnh liệt, chút nữa đã phá vỡ Võ Hồn Chân Thân của hắn. Lúc này hồn lực đã gần như cạn kiệt, hắn biết, cho dù chính mình có đuổi theo cũng không có tác dụng gì.
Tổ hợp đệ tử còn lại nhẹ thở phào một chút, có cảm giác như bản thân vừa trải qua một kiếp nạn. Chỉ riêng Đường Tam mặt mũi âm trầm.
Triệu Vô Cực không thể cam tâm khi thấy chính đệ tử của mình bị Thái thản cự viên bắt đi, sinh tử không biết thế nào, Đường Tam khẳng định cũng không thể chịu nổi.
Cố nén cơn đau nhức trong người, Đường Tam cố gắng đứng dậy, nhưng chưa đứng vững đã lại oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
- Sư huynh, nước và đậu hủ đây!
Diệp Phi Linh thức thời mang nước cùng đậu hủ cho Đường Tam. Hắn tuy rằng trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm kì thực đang đau đớn vô cùng.
- Cảm ơn! Đường Môn sau này phải dựa vào muội rồi!
Đường Tam nhận lấy đậu hủ, vội vàng cho hết tất cả vào miệng. Hắn cần bổ sung hồn lực, hắn cần nhiều hơn thế.
Hắn cần thực lực tuyệt đối để có thể cứu Tiểu Vũ yêu dấu.
Triệu Vô Cực lúc này bị phản chấn hồn lực, sắc mặt một mảng xanh đen,hắn nói:
- Cự Vương Thái Thản như thế nào lại có thể xuất hiện bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cơ chứ. Xin lỗi mọi người, đều do ta kém không thể ngăn cản,để nó bắt đi Tiểu Vũ. Đường Tam, ngươi, ngươi bình tĩnh đi!
Tất cả đều nghĩ rằng Tiểu Vũ bị Cự Vương Thái Thản bắt đi không có khả năng còn sống sót. Triệu Vô Cực cũng vậy.
- Không, ta không trách ngài, là ta không bảo vệ tốt cho Tiểu Vũ! - Đường Tam sau khi đứng dậy, vẫn cúi đầu, âm thanh rất bình tĩnh, tựa hồ không có một tia tâm tình ba động nào.