Beta: Ka Thái hậu.
Mặc dù Tây tuần lần này thanh thế uy hùng nhưng thật ra vẫn khá vội vàng, Hoàng thượng có ý muốn hồi kinh trước khi sang năm mới, cũng đồng nghĩa với việc lần Tây tuần này chỉ kéo dài trong bốn tháng rưỡi. Phải biết rằng đoạn đường đi về thôi cũng đã tốn gần ba tháng. Vì thế Hoàng đế cố ý hạ chỉ, tăng nhanh tốc độ di chuyển, hơn nữa cũng không nghỉ qua đêm ở hành cung trong thành, mà là trực tiếp hạ trại ở bên ngoài thành.
Thần tử vạn dân đều không khỏi ca tụng, nói rằng thiên tử yêu dân.
Hoàng đế không đến hành cung, không thể nghi ngờ người đau lòng nhất chính là quan viên địa phương. Không được thấy Hoàng đế, không thể khiến Hoàng đế thấy mình phí hết tâm huyết (hoặc là bách tính dồn hết tâm huyết) để xây dựng hành cung tráng lệ ra sao, không thể làm cho Hoàng đế nghe thấy bài ca về lòng trung thành của mình, không có lý do quang minh chính đại để bóc lột bách tính... Đây thật sự là một câu chuyện bi thương.
Hoàng đế cũng đặc biệt hạ chỉ, tra xét kĩ càng xem việc xây dựng hành cung có chỗ nào vi phạm luật lệ hay không, có tham ô công quỹ hoặc bóc lột bách tính hay không, lớn nhỏ gì cũng không ngoại lệ.
Hoàng đế dùng chiêu rung cây dọa khỉ này khiến mấy quan địa phương lớn nhỏ gì cũng đều hiện nguyên hình. Đương nhiên, những chuyện này cũng không liên quan đến Hoa Thường. Làm một phi tần, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ngồi trong xa giá là được, thỉnh thoảng sẽ có một vài vị mệnh phụ, Vương phi đến tán gẫu để giết thời gian.
Nữ quyến được nam nhân mang theo trên cơ bản đều là chính thê, khoảng chừng chỉ có ba phần mười là trắc thiếp. Phần lớn những chính thất này đều có xuất thân cao quý, được giáo dưỡng kỹ càng, hơn nữa trong khí chất toát ra một sự đối lập giữa khoan dung và kiêu ngạo.
Cho dù đối diện với Hoa Thường là tứ phi có xuất thân thế gia, thì các nàng cũng có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trong ý cười ung dung mang theo chút gì đó không diễn tả được.
Hoa Thường biết, những nữ nhân này không để nàng vào trong mắt. Kỳ Hiền phi, cũng chỉ là một cái danh xưng êm tai mà thôi, suy cho cùng thì nàng cũng không phải là nữ chủ nhân. Sở dĩ nàng có thể ngồi trong xa giá tiếp kiến mấy vị mệnh phụ và Vương phi này, chung quy cũng bởi vì nữ chủ nhân chân chính không đi theo mà thôi. Hoa Thường nhận ra điều đó nên không còn hứng thú tán gẫu nữa, thẳng thừng lấy lý do chăm sóc Tứ Hoàng tử để ngăn những người này đến yết kiến.
Sau khi loan giá đi được một tháng thì đã ra khỏi vùng đồng bằng, dần dần tiến vào vùng thảo nguyên. Cho dù đội ngũ có hơn mười vạn người thì trên thảo nguyên vẫn có thể nhìn thấy từ đầu đến đuôi.
Hoa Thường mê luyến nhìn không biết chán, đồng cỏ xanh tươi mênh mông bát ngát, bầu trời xanh biếc, không khí ngọt mát một cách lạ thường xưa nay chưa từng có bao giờ, dường như ánh mặt trời cũng trở nên đặc biệt sáng ngời. Đây là một vùng đất vừa mênh mông thoáng đãng vừa tự do tự tại.
Loan giá của Hoàng đế tới đây mang đến cho vùng đất yên tĩnh này sự huyên náo linh đình và phồn hoa.
Hoa Thường buông rèm cửa xe xuống, bên tai là tiếng xe lốc cốc in lên cỏ xanh, một vòng lại một vòng xoay tròn. Khóe miệng Hoa Thường nhếch lên, nàng bất giác mỉm cười, hơi nhắm mắt lại, dường như tâm tình cũng trở nên thanh thoát hơn.
Lan Chi bày gối mềm lên nhuyễn tháp xong, dịu dàng nói: "Nương nương tựa vào nghỉ ngơi một lát đi, đi trên thảo nguyên cũng không lắc lư, ngủ một giấc cho tốt."
Hoa Thường cười gật đầu một cái, dựa vào gối mềm phía sau. Thược Dược cầm một tấm lông cừu trắng tinh khoác lên trên người Hoa Thường. Hoa Thường mới vừa nằm xuống không lâu, bên ngoài đã có một tiểu thái giám tới bẩm báo: "Nô tài tham kiến Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương cát tường, Hoàng thượng mời người qua nói chuyện."
Hoa Thường nghe vậy liền vội vàng đứng lên, sửa lại búi tóc có chút tán loạn của mình, khẽ cười nói: "Bổn cung có chút mệt mỏi nên nằm nghỉ một lát, bây giờ trâm cài hơi lộn xộn, công công chờ một chút để bổn cung chỉnh trang lại."
Tiểu thái giám nở nụ cười, kính cẩn nói: "Nên mà, nên mà." Dứt lời hắn liền thối lui ra khỏi xa giá, đợi ở bên ngoài.
Lan Chi và Thược Dược cầm lược, trang sức và váy áo, hầu hạ Hoa Thường rửa mặt chải đầu, tay chân vô cùng nhanh nhẹn.
Hoa Thường khẽ ngẩng đầu hỏi: "Thế tử và tiểu Tứ đâu?"
Lan Chi vừa làm vừa đáp: "Tứ Hoàng tử đang chơi đùa trong xa giá của Thế tử, nương nương muốn gọi qua đây sao?"
Hoa Thường phân vân một hồi, sau đó lắc đầu nói: "Thôi vậy."
Nếu chỉ dẫn một mình Tứ Hoàng tử đi gặp Hoàng thượng thì còn xem như là phụ tử gặp nhau vui vẻ. Nhưng nếu có thêm Thế tử, e là tâm tình của Hoàng đế sẽ không tốt như vậy. Không phải là nhi tử thân sinh của mình, dù sao cũng không giống nhau.
Trong chốc lát Hoa Thường đã chuẩn bị xong, chỉ vấn một búi tóc đơn giản, mái tóc suông dài buông xuống ở phía sau, cả người trông càng tươi tắn trẻ trung, giống như nàng vốn chưa hề già đi.
Thược Dược chọn ra một chiếc áo khoác chim hạc từ trong rương, phủ lên vai Hoa Thường, ôn nhu nói: "Nơi thảo nguyên này có chút lạnh, nương nương nên mặc nhiều một chút, đừng để bị nhiễm phong hàn."
Hoa Thường vỗ vỗ tay Thược Dược, rất hài lòng với sự tỉ mỉ của Thược Dược: "Ngươi thật là một người chu toàn."
Ra khỏi xa giá, gió lạnh thổi vù vù vào mặt, Hoa Thường không nhịn được nheo mắt lại. Không khí vừa khô vừa lạnh nhưng thổi lên mặt lại không đau. Trên thảo nguyên trống trải có rất ít gió lớn, thỉnh thoảng thổi một cái, chỉ sau chốc lát đã biến thành cơn gió nhẹ.
Lan Chi và Thược Dược đỡ Hoa Thường bước nhanh về ngự giá ở phía trước. Xa giá màu vàng sáng của Hoàng thượng dường như lớn gấp đôi so với xa giá của Hoa Thường. Nếu nói xa giá của Hoa Thường là một ngôi nhà nhỏ, thì xa giá của Hoàng thượng chắc chắn là một tòa cung điện nhỏ rồi.
Hoa Thường giẫm lên bả vai của tiểu thái giám để bước lên ngự giá, tiểu cung nữ hai bên vén rèm lên, Hoa Thường cúi đầu đi vào bên trong, phúc thân hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Hoa Thường, cười nói: "Nàng luôn đa lễ như vậy, đến đây ngồi đi."
Hoa Thường nhấc vạt váy ngồi xuống đối diện Hoàng đế, ở giữa là một cái bàn gỗ nhỏ, trên đó bày bàn cờ, xem ra có vẻ như Hoàng đế đang tự chơi đánh cờ.
"Hoàng thượng thật có hứng thú." Hoa Thường nhìn Hoàng đế một chân đặt trên giường nhỏ, chân kia thì gác lên trên, đong đưa bên thành giường, trong tay cầm một khối ngọc cổ, mắt nhìn quân cờ trên bàn, phong thái thảnh thơi.
Hoàng đế đặt quân cờ bằng ngọc trong tay xuống, tỉ mỉ nhìn Hoa Thường một chút, sau đó cười nói: "Chẳng qua trẫm chỉ tự tìm niềm vui mà thôi. Còn nàng, sắc mặt có chút không tốt, trẫm thấy gầy đi rất nhiều. Đường đi vất vả, ở đây rừng núi hoang vu cũng không có thứ gì tốt, nàng phải chú ý chăm sóc bản thân."
Trong lòng Hoa Thường có chút ấm áp, khẽ rũ mi, nhẹ giọng nói: "Tạ Hoàng thượng lo lắng, thần thiếp đều ổn cả. Mặc dù thân thể thần thiếp mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất khỏe khoắn, đi ra ngoài nhìn thấy cảnh sống xung quanh, tâm trí đều vui vẻ thoải mái."
Trước mặt Hoa Thường, Hoàng đế luôn luôn tùy hứng thoải mái, nói chuyện không câu nệ: "Đi thêm mấy ngày nữa thì sẽ đến quận Tây Hải, chúng ta sẽ dừng chân ở Hô Lạt phủ của Tây Hải, đây cũng là điểm đến cuối cùng."
Hoa Thường cười nói: "Thần thiếp nghe nói khí hậu ở Hô Lạt không tốt lắm, chỉ có một số ít dân du mục sống ở đó, phong tục tập quán thì gần giống với người Bắc Mông. Trung nguyên Đại Lương chúng ta lại muốn nghị hòa với người Hồ Nhung, ba phong tục khác nhau tập trung cùng một chỗ, đến lúc đó chắc là sẽ có một loại phong vị rất riêng biệt.
Lời Hoa Thường nói luôn luôn dễ nghe, Hoàng đế cười haha: "Nàng nói như vậy, trẫm đúng là mong đợi sẽ có cảnh tượng như thế. Chỉ là, chốc lát nữa thì quan viên quận Tây Hải và tướng lĩnh Hồ Nhung sẽ ra đón tiếp loan giá của trẫm, hơn nữa họ sẽ hộ tống đến cùng."
Hoa Thường gật gật đầu, cũng đúng, người Hồ Nhung đã bị đánh bại, đương nhiên họ sẽ hạ thấp tư thái ra trước đón tiếp, chứ không phải để Hoàng đế đến nơi rồi bọn họ mới tới.
Hoàng đế nói tiếp: "Các quan viên quận Tây Hải thì còn dễ, đi theo xa giá là được. Nhưng Hồ Nhung bên kia, nghe nói là Hữu Hiền vương tới, đi theo còn có Vương phi của Đại vương Hồ Nhung. Đến lúc đó tất nhiên bọn họ sẽ đến bái kiến nàng, nàng cũng nên chuẩn bị trước đi."
Hoa Thường sửng sốt một chút. Người đứng đầu tối cao của Hồ Nhung chính là vương, thường được tôn xưng là Đại vương. Nếu là ngoại tộc thì phần lớn được gọi bằng tôn hào. Tôn hào có khi là hai chữ cuối cùng trong tên và chữ vương, có khi là được dân chúng xưng tụng phong hào vương, tương đối lộn xộn, mọi người cũng không so đo chuyện này lắm. Quan trọng thứ hai chính là Tả Hữu Hiền vương. Tả Hữu Hiền vương đều có quân đội riêng do mình chỉ huy, quyền cao chức trọng, thường là vương thúc hoặc huynh đệ của Đại vương.
Bởi vì ở Hồ Nhung không có cách nói Vương hậu, nên Vương phi chính là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Đại vương. Hơn nữa Vương phi Hồ Nhung có thể tham dự triều chính, bất luận là chính trị, kinh tế, văn hóa hay là trong dân chúng, thì đều có ảnh hưởng tương đương với Đại vương. Như vậy đội hình nghênh đón cũng xem như là thành tâm thành ý rồi.
Hoa Thường cúi đầu đáp: "Vâng, thần thiếp sẽ chuẩn bị thật tốt."
Hoàng đế gật đầu một cái, cười nói: "Hôm nay gọi nàng tới đây chính là vì chuyện này, sẵn tiện cũng ở bên cạnh nàng nhiều thêm một chút, tránh cho nàng khỏi phải nhàm chán."
Hoa Thường nghe vậy đau xót trong lòng. Hoàng đế hắn, chắc là đã phát hiện nàng và các mệnh phụ, Vương phi không hòa hợp với nhau rồi đúng không?
Rốt cuộc nàng chỉ là phi. Thế nhưng, tốt xấu gì thì nàng cũng có thánh sủng. Ít nhất là vào lúc này, trái tim Hoàng đế đều đặt lên trên người nàng, chứ không phải trên người nữ nhân tôn quý nhất đang ở trong hoàng thành kia.
Ánh mắt Hoa Thường ngập tràn hơi nước, cố gắng nở nụ cười, ôn nhu nói: "Thần thiếp cũng rất thích ở bên cạnh Hoàng thượng."
Nam nhân này không bao giờ dùng miệng để bày tỏ sự ôn nhu của mình, mà là dùng hành động để biểu đạt. Xem ra nàng cũng là nữ nhân may mắn nhỉ?
Hoàng đế sờ tóc Hoa Thường, mở miệng nói: "Để trẫm nói cho nàng nghe một chút chuyện của Hồ Nhung, nếu không đến lúc đó nàng lại lúng túng. Haha, trẫm thật hiếu kỳ dáng vẻ thúc thủ vô sách (bó tay) của nàng quá."
Hoa Thường cũng cười theo. Nàng có thể cảm giác được sự bảo vệ và sủng ái ẩn trong hành động của Hoàng đế. Chuyện Hồ Nhung tìm một lão thái giám đến nói cũng được, hắn cần gì phải hạ mình chứ? Chẳng qua là trong lòng hắn nghĩ tới nàng, nhớ nàng mà thôi.
Hoàng đế phất tay một cái, hai tiểu thái giám liền tiến lên, cẩn thận từng li từng tí mang bàn cờ trên bàn nhỏ xuống, các quân cờ vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu.
Từ bên trong ngăn kéo, Hoàng đế lấy ra một xấp tài liệu đặt lên bàn nhỏ, mở miệng nói: "Đây là tư liệu cơ bản về một vài nhân vật trọng yếu của Hồ Nhung, nàng có thể đem về tham khảo."
Hoa Thường vén ống tay áo cầm tài liệu ở trên bàn nhỏ lên, đơn giản lật qua lật lại vài trang, liền gật đầu cười đáp ứng.
Hoàng đế nói tiếp: "Đại vương hiện tại của Hồ Nhung là Kham Bố Tang Bố Trát, thường gọi hắn là Kham Bố vương, vừa mới đăng cơ năm nay. Phụ vương của hắn là Đại vương đời trước lâm bệnh qua đời, đây cũng là một nguyên nhân giúp cho Đại Lương chúng ta có thể đánh thắng cuộc chiến gian nan đó nhanh như vậy."
Hoa Thường chăm chú lắng nghe, có chút tò mò hỏi: "Vậy vị Kham Bố vương này hiện giờ bao nhiêu tuổi?"
Hoàng đế cười nói: "Vừa tròn hai mươi tuổi, nhưng cũng đừng nên xem thường hắn. Nghe nói khi hắn mười lăm tuổi đã có thể kéo căng cây cung cứng đến năm đán [1], khiến cho người người hoảng sợ, còn nhỏ mà đã vũ dũng, uy chấn Hồ Nhung, ngay cả Đại tướng Bắc Mông cũng đã từng bại dưới tay hắn."
[1] Đán (旦): Còn gọi là denier, đơn vị độ mịn sợi, tính bằng gam đối với chiều dài 9000m.
Hoa Thường thán phục trợn tròn hai mắt, cung cứng đến năm đán sao? Phải biết rằng một đán ước chừng khoảng một trăm cân [2], năm đán vậy thì bằng sức kéo năm trăm cân, cái này cũng chỉ có người có sức lực trời ban mới có thể kéo nổi.
[2] Cân (斤): một cân ở Trung Quốc bằng 0.5kg.
Ở Đại Lương, cung tốt nhất là cung Thần Tí, cũng chỉ có sức kéo từ 2-4 đán mà thôi.
Hoàng đế nói tiếp: "Kham Bố vương vừa mới cưới Vương phi, tên là Bố Xích, là trưởng nữ của Đại tướng Hồ Nhung, cũng là hài tử duy nhất của ông ta, địa vị không tầm thường. Hai người họ kết hợp quả thật cũng mang ý nghĩa thỏa hiệp và thống nhất trong nội bộ quốc gia của bọn họ, là hôn nhân chính trị chân chính môn đăng hộ đối."
Hoa Thường cũng đã từng xem qua một chút sách về Hồ Nhung. Theo tiếng Hồ Nhung thì hình như Bố Xích có nghĩa là "mang nam hài". Đáng tiếc, vị Đại tướng của Hồ Nhung kia lại chỉ có một hài tử, những hy vọng và ngụ ý trong cái tên đẹp đẽ kia đã không thể thực hiện được.
Hoa Thường mở miệng hỏi: "Vậy vị Bố Xích Vương phi kia tính tình như thế nào? Cư xử với mọi người có tốt không?" Bây giờ Hoa Thường chỉ quan tâm đến lúc đó sau khi hai người các nàng gặp mặt rồi thì có thể vui vẻ trò chuyện hay không, nếu không lại khiến cho quan hệ trở nên cứng nhắc thì sao?"
Hoàng đế tùy ý cười nói: "Tính tình Bố Xích cương quyết cứng rắn, cũng đã từng mang binh đánh trận. Có điều nàng không cần lo lắng quá mức, hiện tại nàng ta thuộc hàng thần tử, ở trước mặt nàng sao có thể ương ngạnh được chứ? Nàng cũng không cần nhân nhượng nàng ta, thái độ công bằng chính trực là được rồi."
Hoa Thường nghe vậy thì yên tâm hơn nhiều, dịu dàng cười nói: "Thần thiếp tuân chỉ."