Beta: Tiên Thái phi.
Từ Ninh cung.
Một bức bình phong bằng gỗ tử đàn khảm thủy tinh hình chữ thọ được đặt giữa phòng làm tách biệt với không khí mịt mờ ở gian ngoài, hương khói từ lư hương khảm hồng thạch vẫn đang lượn lờ tỏa ra.
Thái hậu mặc một bộ thường phục màu xám nhạt ngồi trên ghế chủ vị, nhíu mày nói với cung nữ bên cạnh: "Dập khói của lư hương ở gian ngoài đi, Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đều còn nhỏ, không chịu được mùi như vậy."
Cung nữ phúc thân đáp: "Vâng." Sau đó đi ra ngoài.
Hoàng đế cười nói: "Mẫu hậu cẩn thận, Hoàng nhi để ở chỗ của mẫu hậu, nhi thần cũng yên tâm."
Thái hậu cười hiền hòa: "Ai gia già rồi, có lòng lại không có sức, muốn nuôi dưỡng Hoàng tử nhưng lại không đủ tinh lực. Chuyện của tiểu Tứ con phải quyết định nhanh đi. Thục phi đến tìm ai gia, lời trong lời ngoài đều có ý dò xét, ai gia cũng là nữ nhân, sao mà không hiểu tâm tư của nàng ấy đây."
Hoàng đế hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Chuyện này Thục phi làm không đúng rồi."
Thái hậu khuyên nhủ: "Thục phi cũng không sai, đúng là nàng ấy không phân thân được. Sức khỏe của Nhị Công chúa yếu ớt, bây giờ nàng ấy lại đang mang thai, nếu giao Tứ Hoàng tử cho Thục phi, quả thật là làm khó nàng ấy. Mẫu hậu cũng nói thật với con, ban đầu mẫu hậu dốc hết sức lực thúc đẩy chuyện này, chính là thấy Thục phi không có nhi tử, nhất định sẽ đối tốt với tiểu Tứ. Nhưng nếu Thục phi đã có nhi tử của mình, vậy thì địa vị của tiểu Tứ quả thật có chút khó xử, miễn cưỡng nàng ấy cũng không tốt."
Hoàng đế kéo khóe miệng, lên tiếng: "Nhi thần cũng đã cân nhắc đến điều này, nhưng cuối cùng lại không dễ thực hiện."
Thái hậu biết Hoàng đế khó xử, nhẹ nhàng nói: "Vậy không bằng trước tiên cứ để hai đứa bé lại Từ Ninh cung, mẫu hậu cũng không phải già đến mức không đi nổi, cứ trông nom trước đã."
Hoàng đế cười bất đắc dĩ: "Cũng chỉ có thể như vậy, lúc phi tần thỉnh an, mẫu hậu lưu ý nhiều hơn một chút, giúp nhi thần đưa ra chủ ý, xem ai thích hợp."
Thái hậu cười hiền hòa, mở miệng nói: "Đương nhiên rồi."
Hoàng đế và Thái hậu đang nói chuyện sôi nổi, Tứ Hoàng tử trong nôi đột nhiên khóc lên. Tiếng khóc của đứa bé sơ sinh quá yếu ớt, còn mang theo sự tắc nghẽn do hít thở không thông.
Thái hậu và Hoàng đế hoảng sợ đến nhảy dựng, vú nuôi đang ở bên ngoài vội vã tiến vào, cũng không để ý hành lễ, bế Tứ Hoàng tử trong nôi lên, nhẹ giọng dỗ dành.
Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng nói: "Sao tiểu Tứ lại khóc vậy, thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thái hậu là người lớn tuổi, lại có chút mê tín, cau mày nói: "Vừa mới nói tới chuyện của tiểu Tứ thì nó liền khóc rồi, chẳng lẽ nó hiểu chúng ta nói gì hay sao?"
Hoàng đế nghe Thái hậu nói như vậy, trong lòng có chút không thoải mái. Thục phi không muốn nuôi tiểu Tứ, rốt cuộc vẫn khiến cho Hoàng đế vướng mắc trong lòng. Chẳng qua bây giờ Thục phi đang mang thai, Thái y cũng nói có thể là thai nam, nên Hoàng thượng vẫn vui mừng nhiều hơn.
Vú nuôi dỗ thế nào Tứ Hoàng tử vẫn khóc như cũ, vú nuôi thấy vậy ôm Tứ Hoàng tử quỳ xuống dập đầu nói: "Sắc mặt Tứ Hoàng tử tím tái, tiếng khóc lại đứt quãng, chắc là thân thể không khỏe, nên mời Thái y đến xem một chút."
Hoàng đế thấy sắc mặt kinh hoảng của vú nuôi, cũng bất an, đứng lên nghiêm giọng nói: "Truyền Thái y!"
Thái hậu ngoắc tay để vú nuôi tiến lên, tiếp nhận đứa bé trong tay vú nuôi, nhìn đứa bé khóc đến khó chịu, đau lòng không thôi: "Chuyện này là thế nào, vốn đang khỏe mạnh, sao đột nhiên lại trở nên như vậy?"
Vú nuôi thấy Thái hậu nổi giận, run lẩy bẩy quỳ xuống thỉnh tội: "Thái hậu bớt giận."
Thái hậu thấy tiểu Tứ khóc càng lúc càng yếu ớt, sốt ruột không thôi, gấp gáp nói: "Thái y đâu! Sao Thái y còn chưa tới vậy?"
Ở cổ đại, tỉ lệ trẻ sơ sinh chết yểu rất cao. Khi Hoàng thượng còn trẻ cũng đã từng trải qua nỗi đau mất con, bây giờ thấy tiểu Tứ không ổn, lông mày nhíu chặt, ánh mắt u ám.
Qua một khắc sau, bên ngoài vang lên tiếng Thái y thỉnh an.
Thái hậu vội nói: "Mau vào đây, lúc này còn thỉnh an cái gì nữa!" Thái hậu ôm Tứ Hoàng tử trong lòng không muốn buông tay. Hai đứa nhỏ làm bạn với Thái hậu mấy ngày nay, chung quy vẫn có tình cảm, vốn là tôn tử huyết mạch tương liên, sao có thể không đau lòng kia chứ?
Hai lão Thái y bị lùa vào như lùa gia súc, đều thở hồng hộc, nhìn dáng vẻ đúng là yếu ớt hơn Tứ Hoàng tứ trong tã lót đến mấy phần. Thấy Thái y muốn bước lên chẩn mạch, Thái hậu giao Tứ Hoàng tử cho vú nuôi, mắt cũng không chớp, nhìn Thái y chằm chằm.
Trong lòng lão Thái y kêu khổ, đứa nhỏ bị bệnh rất khó chẩn, cũng rất khó trị, hôm nay e rằng không phải là chuyện tốt rồi.
Hoàng đế ở bên cạnh nhìn chăm chú, mím chặt môi, trong lòng hắn cũng không phải là không lo lắng.
"Rốt cuộc Tứ Hoàng tử bị sao vậy?" Thấy Thái y chẩn mạch hết nửa ngày, cuối cùng Hoàng đế không nhịn được lên tiếng.
Hai lão Thái y cúi đầu nhỏ giọng thương lượng vài câu, sau đó trên trán đều đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi quỳ xuống nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần y thuật không tinh thông, không dám chẩn đoán lung tung, thỉnh Hoàng thượng triệu thêm vài vị Thái y kiệt xuất đến."
Hoàng đế không nhịn được đứng lên, lòng bàn tay to lớn đập mạnh xuống bàn vuông sơn đen, giận dữ nói: "Trẫm hỏi ngươi, sao cứ trốn tránh làm gì? Không muốn nói vậy thì cả đời đừng lên tiếng nữa, người đâu, lôi hắn ra ngoài!"
Nhi tử của mình còn nhỏ như vậy, nhìn dáng vẻ Thái y cũng biết là không ổn, cơn tức giận của Hoàng đế lập tức dâng trào, Thái y đáng thương bị một đám thị vệ chặn miệng kéo ra ngoài, đoán chừng là không được chết yên lành rồi.
Thái hậu thấy Hoàng đế đột nhiên nổi giận thì giật mình, nhưng đảo mắt ngẫm lại cũng đúng, đó là nhi tử của Hoàng đế, sao có thể không có cảm giác được đây?
Một vị Thái y khác quỳ dưới đất hoảng sợ khấu đầu, bị ánh mắt cuồng phong của Hoàng đế nhìn chằm chằm, run rẩy nói: "Thần... Thần chẩn mạch biết được, Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử bị phát tác bệnh tim!"
Một câu nói này khiến Hoàng đế và Thái hậu đều chấn động. Thái hậu hòa hoãn lại, tuyệt vọng nhắm mắt, cả người có chút đứng không vững. Cung nhân bên cạnh thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ Thái hậu, sau đó thận trọng dìu Thái hậu ngồi xuống, cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thái hậu nương nương bảo trọng thân thể."
Sắc mặt Hoàng đế đỏ bừng, hai mắt lộ ra tơ máu nhàn nhạt, mím môi, một lúc lâu sau mới nói: "Chữa, chữa cho trẫm."
Thái y lĩnh chỉ khấu đầu, sau đó cẩn thận nói: "Chứng bệnh tim này trước khi phát tác dường như không chẩn ra được. Bây giờ thân thể Tứ Hoàng tử còn nhỏ mà đã phát bệnh, lúc nào cũng phải trông chừng. Cho dù có giữ được tính mạng, e rằng sau này cũng phải làm bạn với thuốc thang."
Hoàng đế cũng dần dần bình tĩnh lại, trong lòng hắn cũng biết, hầu như bệnh tim đều là bẩm sinh, mà sau này gần như không có khả năng chữa được, chỉ là cố níu kéo mà thôi. Bây giờ Tứ Hoàng tử còn nhỏ đã phát bệnh này, khả năng không chịu nổi đả kích còn lớn hơn.
Nhưng sự tức giận và nỗi đau khi mất con vẫn khiến cho tâm trạng của Hoàng đế phập phồng. Thái hậu thấy vậy, càng thương nhi tử của mình, mở miệng khuyên nhủ: "Hoàng đế, bệnh này của tiểu Tứ là trời định rồi, có lẽ các ngươi kiếp này không có duyên phận phụ tử. Hoàng đế cũng đừng thương tâm quá độ, nếu tổn hại đến thân thể, tiểu Tứ biết được nhất định sẽ tự trách bản thân."
Hoàng đế miễn cưỡng cười, lên tiếng nói: "Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi thần hiểu." Sau đó hắn quay đầu nói với Thái y đang quỳ dưới đất: "Bệnh tim của Tứ Hoàng tử trẫm giao cho các ngươi, cũng tính luôn toàn bộ Thái y của Thái Y viện, ai chữa hết, trẫm nhất định có trọng thưởng. Nếu lén giở thủ đoạn, ăn không ngồi rồi, đừng trách trẫm vô tình, liên lụy đến tông tộc!"
Lão Thái y hành lễ dập đầu lần nữa, không đáp ứng cũng phải đáp ứng, nếu không thì còn có thể làm như thế nào đây?
Thái hậu cũng bình tĩnh lại, thanh âm già nua khàn khàn: "Lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh Tứ Hoàng tử, mười hai canh giờ đều phải có người trông chừng, Thái y cũng phải luân phiên đổi ca, Hoàng thượng xem rồi hạ ý chỉ, an bài cho kỹ lưỡng."
Hoàng đế gật gật đầu nói: "Nhi thần biết rồi."
Thái hậu thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tứ số khổ rồi."
Lúc này Hoàng đế cũng cảm thấy mệnh đứa bé này không tốt, vốn nên có mẫu phi là một trong Tứ phi, nhưng bây giờ lại không. Bản thân nó bị bệnh tim, cho dù chịu đựng được cả đời, thì cũng vô duyên với cuộc sống của người bình thường.
"Trẫm cũng đau lòng cho nó, trước hết cứ để ở chỗ của mẫu hậu nuôi dưỡng mấy ngày. Trẫm tìm cho nó một mẫu phi, tốt xấu gì cũng phải có nơi chốn mới được." Hoàng đế chậm rãi nói.
Thái hậu gật đầu: "Đúng vậy, mặc kệ tốt xấu thế nào cũng phải có một mẫu phi." Cho dù có chết thì cũng phải được hạ táng tốt.
Không đến hai ngày, chuyện Tứ Hoàng tử phát bệnh tim đã truyền khắp hậu cung. Các vị phi tần đa phần là cảm thán, cũng có vài người cực kỳ ghen tị với Thục phi.
---
Ngọc Hoa cung.
"Số của Thục phi thật tốt. Nhiều năm như vậy, đầu tiên sinh được Công chúa, bây giờ lại đang mang thai, con ghẻ Tứ Hoàng tử cũng bị nàng ta đẩy đi. Hiện tại xem ra, đúng là bớt đi nhiều phiền toái rồi." Lan Tiệp dư bóp hoa lụa trong tay không còn ra hình dạng gì nữa, ngữ khí giận dữ.
Trịnh Phi liếc mắt nhìn Lan Tiệp dư một cái, chậm rãi nói: "Số mệnh của mỗi người là không thể cưỡng cầu, giống như Tứ Hoàng tử, đâu ai biết nó sẽ mắc bệnh tim kia chứ?"
Thẩm Quý nhân ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Cũng may là phát hiện sớm, nếu không tỷ muội nào nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử thì cả đời này phải lo lắng cho nó."
Quan hệ của Lan Tiệp dư và Trịnh Phi không xa không gần, sở dĩ gần đây thường xuyên lui tới cũng là vì muốn dựa vào sự hỗ trợ của Trịnh Phi mà giành được một Hoàng tử. Dù sao Lan Tiệp dư chỉ có một nữ nhi, không có nhi tử, đang mắc kẹt ở phân vị Tiệp dư. Nếu muốn tiến lên một bước thì nhất định phải có một Hoàng tử mới được. Vì vậy, hiếm khi Lan Tiệp dư bỏ xuống dáng vẻ thanh cao, lấy nhiều lễ vật tới cầu kiến Trịnh Phi.
"Trịnh Phi tỷ tỷ, hôm nay nghe nói Hoàng thượng muốn tìm một mẫu phi cho Tứ Hoàng tử, tần thiếp bất tài, hy vọng nương nương hỗ trợ." Lan Tiệp dư cười nói.
Trịnh Phi nhíu mày, nhạc nhiên nói: "Bây giờ người khác tránh Tứ Hoàng tử còn không kịp, sao ngươi lại muốn nhận khó khăn này vậy?"
Lan Tiệp dư siết chặt khăn tay, nụ cười có vài phần lúng túng: "Nương nương cũng biết, tần thiếp ở phân vị Tiệp dư này đã nhiều năm, chưa từng nhúc nhích, bụng của tần thiếp lại không biết tranh thủ cơ hội. Nhưng dù sao tần thiếp cũng phải lo nghĩ cho Đại Công chúa, bây giờ nó bị Nhị Công chúa muội muội đè trên đầu, trái tim tần thiếp như bị ngâm nước vậy, vô cùng khó chịu. Cho nên tần thiếp mới suy nghĩ, bất kể như thế nào, phải nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử, phân vị có thể sẽ được cất nhắc lên một chút, cũng khiến Đại Công chúa nở mặt."
Trịnh Phi liếc mắt một cái, nâng chung trà lên chậm rãi uống, sau đó nói: "Ngươi định nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử như thế nào? Bệnh tim cũng không phải là bệnh bình thường."
Lan Tiệp dư cười yếu ớt nói: "Bệnh này thì có chỗ nào tốt đâu chứ, chẳng qua là làm hết sức mình và nghe theo ý trời thôi, tần thiếp cũng không có cách nào khác."
Lông mày Trịnh Phi từ từ nhíu lại, nói chuyện không chút khách khí: "Lan Tiệp dư nên tỉnh ngộ lại đi, lời nói thật này của ngươi e là đừng nên nói ra. Suy nghĩ lợi dụng Tứ Hoàng tử của ngươi cũng quá rõ ràng rồi, cho dù bổn cung đồng ý với ngươi, thì Hoàng thượng cũng tuyệt đối không đồng ý. Ngươi cho rằng Tứ Hoàng tử là phiền toái, ngươi muốn có thì có thể có được hay sao? Có gan thì ở trước mặt Hoàng thượng ngươi nói mấy lời này thử xem, coi Hoàng thượng trả lời ngươi thế nào!"
Lan Tiệp dư bị Trịnh Phi giễu cợt như vậy, sắc mặt đỏ lên, cắn răng, siết chặt khăn tay không lên tiếng.
Trịnh Phi vẫy vẫy khăn tay, tiếp tục nói: "Ngươi lại còn tức giận, tính tình càng ngày càng cáu kỉnh. Bất luận Tứ Hoàng tử như thế nào thì cũng là nhi tử của Hoàng thượng, tôn quý hơn cả ngươi và ta rất nhiều. Ngươi muốn mượn Tứ Hoàng tử để thượng vị, thượng vị rồi liền để mặc cho nó tự sinh tự diệt, làm gì có chuyện tốt như vậy?"
Thẩm Quý nhân thấy Lan Tiệp dư thẹn quá hóa giận, len lén cầm khăn tay che miệng cười.
Lời nói của Trịnh Phi vẫn ác độc như cũ: "Ngươi từ đâu tới thì trở về nơi đó đi!" Dứt lời Trịnh Phi liền đứng lên, không thèm chào một câu, quay vào nội thất.
Thẩm Quý nhân cười nhạt: "Lan tỷ tỷ đừng tức giận, ngươi cũng biết tính tình của Trịnh Phi nương nương, nương nương cũng không có ác ý, chỉ là lời nói hơi thẳng mà thôi."
Lan Tiệp dư hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Quý nhân một cái, ánh mắt ngoan độc, bén nhọn nói: "Hừ, Trịnh Phi nương nương..." Lan Tiệp dư cũng không nói hết, xoay người rời đi, nhìn bóng lưng rất là chật vật.